Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 404:404

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:48:49
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Úc Ly chọn nơi để , hỏi: “Tiêu ca, ở chỗ nào?”

Nàng gì về hành cung, chỉ cảm thấy nơi thật lớn, nhiều cung điện, san sát nối tiếp , nếu mà tìm từng phòng một, chỉ sợ tìm đến hừng đông.

Phó Văn Tiêu : “Chắc là ở bên Thanh Tiêu Điện. Trước đây mẫu cũng từng đến hành cung, xưa nay đều ở tại Thanh Tiêu Điện.”

Hỏi rõ phương hướng của Thanh Tiêu Điện, hai tiếp tục tiếp.

Mỗi phát hiện , Úc Ly liền lập tức kéo tránh , hoặc là phi lên nóc nhà, từ đó.

Trên nóc nhà gió lớn, ở đó thể cuồng phong thổi bay bất cứ lúc nào.

Phó Văn Tiêu ngờ nàng liều lĩnh như , nếu nàng đang nắm chặt lấy , chỉ sợ gió lốc cuốn .

từ nóc nhà đúng là tiết kiệm nhiều thời gian, đầy mười lăm phút, họ đến gần Thanh Tiêu Điện.

Bên Thanh Tiêu Điện, lính tuần tra càng đông hơn, gần như là năm bước một lính gác, mười bước một trạm canh.

Thư Sách

Úc Ly về phía bên , hành lang treo từng dãy đèn lồng, qua ánh đèn mờ ảo, thể thấy rõ những thị vệ đang tuần, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.

Úc Ly nhỏ giọng hỏi: “Tiêu ca, đang giam lỏng ?”

Phó Văn Tiêu khẽ “ừm” một tiếng.

Nàng hỏi: “Là lão hoàng đế trong cung giam lỏng ?”

Nghe lão hoàng đế ngoài sáu mươi, ở cái thế giới cổ đại y tế lạc hậu , cũng coi như là trường thọ.

Chàng khẽ gật đầu, thanh âm như bật từ cổ họng, khàn yếu ớt, hiển nhiên tâm trạng chút nào.

Úc Ly tiếp tục hỏi: “Tại lão hoàng đế giam lỏng bà ? Mẹ là em gái của ông ?”

Phải tàn nhẫn đến mức nào, mới thể ở lúc phò mã qua đời, con trai cũng trúng độc rời xa kinh thành, mà vẫn nhẫn tâm giam lỏng em gái đang mang bệnh của tại hành cung.

Úc Ly lập tức chút thiện cảm nào với lão hoàng đế trong cung.

Phó Văn Tiêu im lặng một lát : “Năm đó Phó gia quá mức nổi bật, khi bà ngoại còn tại thế, quyền thế trong tay mẫu cũng nhỏ... Lúc đó mẫu lòng phản nghịch, bệ hạ thể dung thứ.”

“Lòng phản nghịch?” Úc Ly nghiêng đầu, “Lòng phản nghịch gì cơ?”

Phó Văn Tiêu khỏi nàng, đáng tiếc xung quanh quá tối, rõ dáng vẻ của nàng, nhưng thể tưởng tượng bộ dạng của nàng lúc , đôi mắt chắc hẳn đang tràn đầy nghi hoặc, ngoài nghi hoặc , còn cả vẻ thản nhiên.

Chàng thêm gì nữa, Úc Ly nhận thấy tâm trạng , liền hỏi nhiều.

Quan sát một lát, Úc Ly phát hiện khu vực Thanh Tiêu Điện tuần tra thật sự quá nghiêm ngặt, căn bản cách nào trộn từ mặt đất.

Nếu mặt đất , thì từ nóc nhà thôi.

Phó Văn Tiêu chút khó hiểu, nàng định thế nào để từ nóc nhà qua đó.

Nàng kéo phi lên nóc nhà, đến khu vực chủ điện của Thanh Tiêu Điện, Úc Ly tìm một góc hẻo lánh, : “Chúng từ đây .”

Phó Văn Tiêu: ???

Nhìn thấy Úc Ly bắt đầu gỡ ngói nóc nhà, Phó Văn Tiêu im lặng một lúc, cuối cùng cũng hiểu ý của nàng.

Đây đúng là “ từ nóc nhà” thật, gỡ ngói , trực tiếp nhảy xuống là , tiện lợi bao, cần đối mặt với đám thị vệ tuần tra .

Nói chứ, bình thường chắc cũng thể ngờ , dùng cách để trộn .

Nóc nhà phủ đầy tuyết, hơn nữa ngói lợp đông cứng , cho dù dùng công cụ cũng khó cạy lên.

những điều đều khó Úc Ly.

Nàng tùy tiện là thể bẻ gãy ngói, thỉnh thoảng cẩn thận vỡ ngói, phát những tiếng động nhỏ vụn.

Vừa trời đang rơi tuyết, đất trời một màu đen mịt mờ, thêm gió bắc gào thét, ít nhiều cũng che lấp động tĩnh nóc nhà.

Thời tiết khắc nghiệt thế , ngược thuận tiện cho họ.

Úc Ly hành động nhanh, chỉ trong chốc lát, tạo một cái lỗ hổng đủ cho một qua.

Xuyên qua lỗ hổng , thể thấy khung cảnh bên , mặt đất trải t.h.ả.m lông xù, trong góc còn một ngọn đèn lồng cung đình bằng sừng dê, tuyết từ lỗ hổng bay xuống, nhanh t.h.ả.m rơi lấm tấm tuyết.

Trong tiếng gió gào thét, Úc Ly với : “Tiêu ca, em xuống , lát nữa nhảy xuống nhé, yên tâm, em sẽ đỡ .”

Phó Văn Tiêu: “... Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-404404.html.]

Cũng đông lạnh bên ngoài quá lâu , giọng của Phó Văn Tiêu chút khô lạnh.

Úc Ly bảo giữ chắc mấy viên ngói xung quanh, đừng để gió thổi bay, nhảy từ lỗ hổng đó xuống.

Nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, phát một tiếng động nào.

Tiếp đó, nàng ngẩng đầu về phía lỗ hổng đỉnh, lúc Phó Văn Tiêu nhảy xuống, nàng vươn tay đỡ lấy một cách vững vàng, ôm lấy eo , xoay một vòng, mới đặt xuống.

Ngay lúc hai an tiếp đất, Úc Ly đột nhiên cảm giác gì đó, liền đầu sang.

Phó Văn Tiêu cũng đầu theo, hai bắt gặp ánh mắt của một cung nga đang cách đó xa với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Lúc tiếp đất, mũ trùm áo choàng của Phó Văn Tiêu rơi xuống, vặn để lộ khuôn mặt của .

Nhìn thấy mặt Phó Văn Tiêu, mắt cung nga trợn to hơn nữa, vội vàng đưa tay che miệng , ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

Phó Văn Tiêu lấy bình tĩnh, tiên phủi tuyết tóc và vai cho Úc Ly, kéo nàng về phía cung nga .

Đi đến mặt cung nga, Phó Văn Tiêu khẽ giọng : “Ngọc Trúc cô cô, lâu gặp.”

Cung nga tuổi tác còn nhỏ, cũng ngoài ba mươi.

chằm chằm Phó Văn Tiêu, từ từ buông tay xuống, miệng mấp máy, dùng giọng thì thầm hỏi: “Thế, thế tử?”

“Là .” Phó Văn Tiêu thần sắc bình tĩnh, “Ngọc Trúc cô cô, mẫu ?”

Ngọc Trúc vẫn chớp mắt, kịp phản ứng, theo bản năng đáp: “Điện hạ đang nghỉ ngơi ở nội điện...”

Phó Văn Tiêu mỉm với bà : “Cô cô, thăm mẫu , ?”

Ngọc Trúc rốt cuộc cũng xác nhận cảnh tượng mắt là mơ, hơn nữa lỗ hổng nóc nhà đằng vẫn ngừng tuyết bay , gió lạnh lùa , xua tan ấm trong điện, cũng thổi đến mức khiến rét run.

Vì trong điện đốt địa long (sưởi sàn), nên bà ăn mặc khá mỏng manh, gió lạnh thổi qua, khỏi run rẩy.

kích động đến năng lộn xộn: “Thế, thế tử? Sao ngài ở đây? Các bằng cách nào? Cái lỗ hổng nóc nhà ... Ấy, ngài về kinh khi nào? Sức khỏe của ngài...”

Ngọc Trúc quá nhiều điều hỏi, nhưng cũng dần dần bình tĩnh .

Bất kể thế nào, chỉ cần cảnh tượng mắt là mơ, thì đúng là thế tử đang sờ sờ ở đây, sức khỏe của ngài còn gì đáng ngại.

Thế tử c.h.ế.t!

Ngọc Trúc lập tức : “Thế tử, điện hạ đang nghỉ ở nội điện, ngài... cùng vị cô nương trong .”

Phó Văn Tiêu đáp một tiếng, thêm: “Ngọc Trúc cô cô, nàng tên là Úc Ly, là thê tử của .”

“Ra là thế tử phu nhân.” Ngọc Trúc vội hành lễ, mặt lộ nụ , Úc Ly với ánh mắt chút kỳ lạ, “Thế tử phu nhân trông thật xinh , vô cùng xứng đôi với thế tử...”

khỏi nhớ cảnh tượng thấy.

Thật sự là...

Phó Văn Tiêu cũng mỉm , đầu với Úc Ly: “Ly Nương, vị là Ngọc Trúc cô cô, là cung nữ cận hầu hạ mẫu .”

Úc Ly liền cất tiếng chào: “Ngọc Trúc cô cô.”

Ngọc Trúc vui vẻ đáp lời, dẫn họ tiến nội điện.

Trong nội điện mấy , chỉ một lão ma ma trạc năm mươi tuổi đang canh giữ ở đó.

Lão ma ma đang ngủ gật, thấy tiếng động, lập tức giật tỉnh .

Khi bà thấy bước , bà cũng lộ vẻ mặt sững sờ kinh ngạc y hệt, ngỡ rằng đang mơ.

“Thế, thế tử?” Giọng lão ma ma chút mơ hồ.

Phó Văn Tiêu qua, nhẹ giọng : “Như ma ma, là , đến thăm mẫu .”

Như ma ma ngơ ngác đáp một tiếng, theo bản năng : “Điện hạ đang ở giường, vẫn đang ngủ, ngài, ngài qua đây ...”

Phó Văn Tiêu kéo Úc Ly tiến lên.

Hai đến giường.

Trên giường là một nữ tử xinh đường nét như tranh vẽ, tuy vẻ mặt bệnh tật, nhưng hề ảnh hưởng đến dung mạo xinh của bà.

Úc Ly chớp chớp mắt.

Khi thấy nữ tử giường, nàng đột nhiên cảm giác như về mấy năm , cái đầu tiên nàng thấy Phó Văn Tiêu giường.

Rõ ràng là một thể bệnh tật, nhưng hề ảnh hưởng đến phong thái, tựa như chiếc ly ngọc lưu ly tinh xảo dễ vỡ, đến nao lòng, gọi một tiếng “bệnh mỹ nhân” cũng quá.

Nhìn nữ tử giường một lúc, Úc Ly đột nhiên ý thức rõ ràng một điều, hai họ hổ là mẫu tử.

Ngay cả lúc mang bệnh, cũng đến như .

Loading...