Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 403:
Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:48:48
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể từ lúc Úc Ly câu đó, Chu thị liền bắt đầu thấp thỏm yên.
Bà tới lui trong phòng, lúc đến bên cửa sổ, bà vô thức định đẩy cửa sổ xem sắc trời bên ngoài, ai ngờ đẩy , gió lạnh buốt xen lẫn tuyết hạt liền phả thẳng mặt bà.
Bà sững sờ đó một lát, đó mới đóng cửa sổ .
Trời âm u, còn lả tả tuyết rơi.
Gần đây thời tiết ở kinh thành cũng đẽ gì, thường thì ba ngày một trận tuyết nhỏ, năm ngày một trận tuyết lớn.
Lúc tuyết bắt đầu rơi, tuy lớn lắm, nhưng với thời tiết , e là chẳng mấy chạy ngoài, càng đừng là ban đêm.
Chu thị kìm tiếng thở dài.
Bà ở kinh thành nhiều năm như , thể thời tiết ở đây thế nào. Hôm nay thật sự quá lạnh, mà ở bên ngoài một lúc thôi, chỉ sợ cũng đông cứng thành tảng băng.
Thời tiết như , bà nỡ để bọn trẻ ngoài mạo hiểm chứ?
Rất nhanh đến chạng vạng, cả nhà họ Phó quây quần bên ăn bữa tối.
Bữa tối là món lẩu dê nóng hổi, thịt dê hầm thơm nức, còn thêm đậu hũ, giá đỗ, tàu hũ ky, măng, mộc nhĩ và củ cải... các loại rau nấm ngấm đủ nước lẩu, thấm đẫm vị ngọt của thịt, trở nên vô cùng ngon miệng.
Cơm trắng hấp chín đựng trong thố gỗ bưng lên, bên nắp gỗ đậy kín để giữ ấm, đến nỗi cơm bưng lên nguội ngắt.
Một Úc Ly cũng thể ăn hết một thố cơm lớn.
là một “thùng cơm” chính hiệu.
Mọi ở đây đều để tâm, thấy nàng ăn ngon miệng, Chu thị còn giục nàng ăn nhiều thêm một chút, luôn miệng : “Ly Nương, đừng để đói.”
Ăn cơm xong, Chu thị Phó Văn Tiêu và Úc Ly đang ở đó chuyện, mấy thôi.
Hai chuyện nhỏ, bà chỉ loáng thoáng họ chuẩn thứ gì đó, trái tim khỏi lo lắng treo lên.
Mãi đến khi họ bàn bạc xong, Chu thị mới lên tiếng: “Ly Nương, các con thật sự ... bên đó ?”
“ ạ.” Úc Ly gật đầu, “Không ?”
Chu thị nghẹn họng, hẹn lúc nào? Hẹn thế nào chứ? Rõ ràng họ gì hết mà.
Bà vô thức sang Phó Văn Tiêu, phát hiện vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Úc Ly thấy bà lo lắng, bèn an ủi: “Mẹ, cần lo lắng nữa , việc cứ giao cho chúng con. Chúng con nhất định sẽ tìm của Tiêu ca, đến lúc đó sẽ mang tin tức về cho .”
Chu thị: “ bên ngoài đang tuyết rơi...”
“Tuyết rơi mới chứ ạ, như sẽ ai để ý.”
“ trời lạnh lắm...”
“Con sợ lạnh.” Úc Ly , “Có điều Tiêu ca đúng là mặc thêm nhiều quần áo một chút. Mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc cẩn thận.”
Chu thị: “...”
Chu thị thấy nàng quyết tâm, gì cũng vô dụng.
Đợi Úc Ly về phòng quần áo, bà giữ Phó Văn Tiêu , lo lắng : “Tiêu ca nhi, như lắm ? Con khuyên Ly Nương một chút , trời tối thế , chỉ sợ khỏi thành cũng tiện. Với thời tiết lạnh như , lỡ như các con cảm lạnh thì...”
Phó Văn Tiêu : “Mẹ, cũng tính của Ly Nương mà, chuyện nàng quyết định thì ít khi đổi.”
Có lẽ trong một vài chuyện nhỏ, Úc Ly sẽ lời khuyên, nhưng ở những chuyện lớn, nàng đều tự quyết định, ai thể lay chuyển .
Thật đổi , đều tùy thuộc tâm trạng của nàng.
Chu thị nghĩ , cũng thấy đúng là như .
Ly Nương ngày thường trông vẻ ngoan, nhưng cái “ngoan” đó chỉ là trong mấy việc nhỏ nhặt thường ngày, nàng bằng lòng bà cằn nhằn, cũng sẵn lòng sửa đổi; nhưng những chuyện lớn, đều do nàng tự quyết, rõ ràng là một chủ kiến.
Giống như nàng đến hành cung thăm Nguyên An trưởng công chúa, chuyện nàng quyết thì tuyệt đối sẽ đổi, bão tuyết cũng ngăn nàng.
Khi sắc trời tối hẳn, Úc Ly và Phó Văn Tiêu chuẩn xuất phát.
Chu thị lo lắng yên, thấy Úc Ly ăn mặc vẻ mỏng manh, khỏi cằn nhằn vài câu, bắt nàng mặc thêm áo. Úc Ly đành về mặc thêm một lớp áo nữa, đó sự dặn dò của Chu thị, khoác thêm một chiếc áo choàng lông chồn màu đỏ rực, quấn chặt đến kín mít.
Không chỉ , Chu thị còn cho chuẩn sẵn lò sưởi tay, dúi cho mỗi một cái.
Lúc xuất phát, Chu thị cầm ô tiễn họ, đưa họ đến tận cổng.
Đi đến bên cổng lớn, Úc Ly : “Mẹ, tuyết đang rơi kìa, mau về .”
Chu thị lòng đầy tâm sự, cho dù thời tiết lạnh giá, bà cũng thấy gì, : “Đợi các con sẽ về.”
Úc Ly khuyên nổi, bèn khuyên nữa, nàng với Chu thị: “Mẹ, chúng con đây.”
Chu thị đang định gật đầu, đột nhiên thấy nàng kéo tay Phó Văn Tiêu, dắt trèo tường ngoài, biến mất bức tường.
Chu thị: “...”
**
Tuyết lả tả rơi, những bông tuyết li ti bay tạt mặt.
Úc Ly và Phó Văn Tiêu trong con hẻm yên tĩnh, tránh né những toán lính tuần tra.
Kinh thành lệnh giới nghiêm ban đêm, khi trời tối, dân thường chung sẽ ngoài đường, nếu lính canh bắt gặp, sẽ tóm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-403.html.]
Đương nhiên, lệnh giới nghiêm thật chủ yếu là cấm dân thường, chứ đám quyền quý phần lớn sẽ tuân thủ. Chỉ cần họ đưa phận, lính canh ít nhiều cũng nể mặt cho qua.
Ngay cả trong những đêm như thế , một vài nơi trong kinh thành vẫn náo nhiệt.
Nếu là Trấn Quốc công thế tử của đây, ban đêm dĩ nhiên thể tùy ý ngoài. Phó Văn Tiêu bây giờ chỉ là một cử nhân từ phương nam đến, tự nhiên nên chạm mặt với đám lính canh đó, để tránh gây thêm rắc rối.
Vì , hai ngoài dùng xe ngựa đưa .
Hai cố tình chọn những con hẻm tối tăm để . Nhờ Úc Ly thể rõ trong đêm, nên nàng cũng bận tâm, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Văn Tiêu để khỏi ngã.
Ra ngoài bao lâu, tay dần trở nên lạnh như đá, chỉ chỗ nàng nắm là vẫn còn chút ấm.
Úc Ly : “Tiêu ca, lạnh ?”
Phó Văn Tiêu khẽ nhếch môi, : “Vẫn .”
Thời tiết đúng là lạnh, nhưng quen với kiểu khí hậu . Dù cũng từng sống ở kinh thành gần hai mươi năm, sớm quen với thời tiết nơi đây.
Mỗi khi mùa đông đến, nhiệt của sẽ càng thấp hơn, nhưng cũng đáng ngại.
Hơn nữa cơ thể hiện khỏe mạnh, luyện thêm thể thuật, thể chất vượt xa thường.
Chỉ là vì nhiệt vốn thấp, nên nàng luôn cho rằng cơ thể , vẫn giống như , luôn chiều chuộng chăm sóc .
Phó Văn Tiêu mỉm , hưởng thụ sự quan tâm của nàng.
Xuyên qua một con hẻm, Phó Văn Tiêu : “Ly Nương, con đường bên trái .”
Úc Ly , liền kéo rẽ con hẻm bên trái.
Vì mới đến nên nàng quen thuộc đường sá kinh thành, cũng đường nào, tự nhiên đưa Phó Văn Tiêu cùng để chỉ đường.
Phó Văn Tiêu rành bố cục kinh thành, trí nhớ cũng , cần cũng đường lối xung quanh, thậm chí còn đường nào thể rút ngắn lộ trình nhất.
Chưa đến nửa canh giờ, họ đến một đoạn tường thành.
Nơi vô cùng hẻo lánh, xung quanh cũng , ngay cả lính tuần tra cũng một lúc lâu mới qua một , đây là một góc khuất tầm .
Úc Ly xung quanh, một tay ôm lấy eo , đưa vượt qua tường thành.
Tường thành kinh đô cao lớn nguy nga, mang theo thở tang thương của lịch sử, trong mắt đời, đó là đô thành của một vương triều, tường thành cao sừng sững, thể nào trèo qua bằng tay .
Đối với Úc Ly mà , độ cao chẳng là gì, vẫn dễ dàng vượt qua.
Chờ hai đáp xuống đất, Phó Văn Tiêu cũng bình tĩnh, còn trầm mặc như đầu tiên.
Tường thành ở tỉnh lỵ nàng còn dắt leo qua , giờ leo tường thành kinh đô thêm nữa, cũng bình thường.
Tiếp đó, họ về phía một đoạn, tiến một khu rừng nhỏ tối tăm phía .
Đã đợi sẵn ở đây, còn một cỗ xe ngựa.
Người đang đợi tiến lên hành lễ, cung kính : “Thế tử, thế tử phu nhân, hai vị đến, xe ngựa chuẩn xong.”
Phó Văn Tiêu kéo Úc Ly lên xe, : “Xuất phát thôi.”
Xe ngựa lao nhanh trong đêm tối, tốc độ phi thường nhanh.
Vì đường nhỏ nên xe ngựa rung lắc dữ dội, nhưng Úc Ly và Phó Văn Tiêu đều cảm giác gì, hai trong xe vững, hề suy suyển.
Xe ngựa tăng tốc, càng lúc càng xóc nảy, hai trong xe thậm chí còn tâm trạng thong thả chuyện phiếm.
Cứ thế chạy nhanh gần ba tiếng đồng hồ, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng .
Thư Sách
Lúc quá nửa đêm.
Bầu trời đen kịt, màn đêm đặc quánh một vì , gió bắc gào thét, tuyết vẫn đang rơi.
Hai xuống xe, Úc Ly xung quanh, phát hiện gần đây là một khu rừng, làng, quán trọ, vị trí vô cùng hẻo lánh.
Người theo : “Thế tử, phu nhân, gần hành cung tuần tra, thể đến quá gần.”
Phó Văn Tiêu “ừm” một tiếng, dặn dò: “Các ngươi đợi ở đây, nếu động tĩnh gì thì cứ rời .”
“Vâng.”
Hai xuyên qua rừng cây, đến gần hành cung.
Trong thế giới tăm tối , những chiếc đèn lồng treo mái hiên hành cung trở nên vô cùng nổi bật, phảng phất như đang nhắc nhở đời về sự tồn tại đặc biệt của nó.
Úc Ly hành cung phía , nhanh liền xác định những nơi binh lính tuần tra. Binh lính tuần tra cư nhiên còn ít, cũng là để bảo vệ là để giam lỏng.
Nàng đầu đàn ông bên cạnh.
Chỉ thấy ánh mắt trĩu nặng về phía , trong mắt chất chứa cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Trông tâm trạng lắm.
Úc Ly nghĩ ngợi, : “Tiêu ca, chúng qua đó thôi.”
Phó Văn Tiêu hít sâu một , thấp giọng đáp một tiếng.
Úc Ly dẫn tránh những toán lính tuần tra, chọn một vị trí tương đối hẻo lánh, hai một nữa trèo tường trong.
Hành cung lớn, nơi nào cũng tuần tra, điều ngược thuận tiện cho họ.