Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 402:402

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:35:35
Lượt xem: 90

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Hắn thầm tính toán, với văn tài của Phó , kỳ thi Hội năm nhất định thể đỗ cao. Đến lúc đó cũng cần lo lắng việc qua với gia đình sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phó .

Mặc dù ở kinh thành lâu, nhưng Sở thiếu duật cũng , kỳ thi Hội, nếu tin đồn cử nhân nơi khác qua thiết với quyền quý trong kinh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cử nhân đó, thậm chí còn ảnh hưởng đến thứ hạng của họ trong kỳ thi.

Tóm , thời điểm nhất là nên tránh hiềm nghi, để khỏi sinh chuyện rắc rối.

Uông cử nhân cũng hùa theo: “ , kỳ thi Hội cũng còn bao lâu nữa, Phó hiền đúng là nên ở nhà yên tâm ôn bài.”

Ông đoán phận của Sở thiếu duật hẳn là thấp, chừng là trong hoàng tộc.

Bất kể là gì, với sách, thời điểm tối kỵ nhất là giao du với quyền quý, chi bằng cứ như .

Những mặt ở đây đều ngầm hiểu ý , ai ý kiến gì với cách của Sở thiếu duật, vui vẻ trò chuyện.

Bên ngoài trời lạnh, trong phòng, uống nóng, ăn điểm tâm chuyện.

Nói qua , họ bất giác nhắc đến chuyện vị hoàng tôn nào đó ngựa dẫm gãy chân phố hôm .

Vì chuyện xảy ngay giữa thanh thiên bạch nhật, thương là một vị hoàng tôn, mà quá trình thương quá trùng hợp, khiến cho chuyện đồn nhanh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lan truyền khắp kinh thành.

Uông cử nhân dĩ nhiên cũng , ông cảm thán: “Thật cũng là vị hoàng tôn đó tự tự chịu, ai bảo y phóng ngựa đường? Nếu con ngựa y cưỡi đột nhiên ngã quỵ, chừng đ.â.m ngã đường vô tội, thậm chí ngựa dẫm gãy chân biến thành những vô tội đó.”

Ông nay vốn ưa những chuyện thế , trong lòng vô cùng chán ghét cách hành xử của đám quyền quý.

Cũng chính vì tính cách ghét ác như thù nhà họ Uông đều cảm thấy ông hợp quan.

Lần ông quyết định kinh dự thi, hai trai của ông còn lo lắng yên, mấy bức thư khuyên ông nên thu liễm một chút, đặc biệt là ở kinh thành, nhất định chừng mực.

Lúc Uông cử nhân nhận thư, ông cảm thấy cạn lời, ngoài ba mươi tuổi , thiếu chừng mực?

Sở thiếu duật : “Nghe phủ Tam hoàng tử mời mười mấy vị thái y đến, đáng tiếc các thái y đều , chân của vị hoàng tôn điện hạ đó gãy , khả năng chữa khỏi, y chỉ thể bằng một chân.” Nói đến đây, còn vẻ hả hê, “Tam hoàng tử cho rằng con trai hãm hại, đang cho tra rõ việc , nhưng đến giờ vẫn tin tức gì…”

Thấy Sở thiếu duật vui vẻ như , đều ngầm hiểu, xem hẳn là hòa thuận với Tam hoàng tử.

Hoặc đúng hơn là hòa thuận với vị hoàng tôn gãy chân.

Với tuổi tác của bây giờ, cũng xấp xỉ với mấy vị hoàng tôn lớn tuổi, bạn đồng trang lứa mà, khó tránh khỏi tiếp xúc, e là từng xảy xích mích, nên cũng thể hiểu .

Mọi coi chuyện như một đề tài tán gẫu, bàn luận một lúc nhanh chóng gạt sang một bên, sang chuyện khác.

Cho đến khi trời còn sớm, họ mới cáo từ rời .

Trước khi , Uông cử nhân : “Phó hiền , ngày một hội ngắm hoa mai, hiền tham gia ? Những đến đều là các cử nhân sẽ tham gia kỳ thi Hội năm .”

Thời điểm , cử nhân các nơi cũng gần như đến kinh thành đông đủ, bèn liên lạc với .

Làm như dĩ nhiên cũng là để tạo danh tiếng kỳ thi Hội năm .

Phó Văn Tiêu áy náy : “Thật may, ngày trong nhà khách, thật sự .”

Uông cử nhân tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng miễn cưỡng.

cũng còn vài tháng nữa mới đến kỳ thi Hội, cơ hội tạo danh tiếng còn nhiều. Ông tin rằng chỉ cần Phó hiền , việc nổi danh là một chuyện dễ dàng.

Tiễn khách xong, Úc Ly tò mò , hỏi: “Nhà chúng khách ? Ai ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-402402.html.]

“Không khách.” Phó Văn Tiêu bình thản , “Ta chỉ là .”

Cho nên mới tìm cớ từ chối Uông cử nhân thôi.

Úc Ly “ồ” một tiếng, đột nhiên mặt , : “Tiêu ca , ở kinh thành chắc nhiều nhận lắm nhỉ?”

Chàng gật đầu: “ , cho nên ngoài lúc , để tránh tùy tiện đường gặp cố nhân.”

“Chàng gặp họ ?” Nàng tò mò hỏi.

“Tất nhiên.” Phó Văn Tiêu thở dài, “Dù thì trong lòng những đó, là một c.h.ế.t .”

Lời thật sự chua xót, Úc Ly khỏi chút đồng cảm, nắm lấy tay an ủi: “Không , bây giờ Phó Tiêu, mà là Phó Văn Tiêu, chỉ là trông giống Phó Tiêu thôi mà.”

Phó Văn Tiêu giọng điệu nghiêm túc của nàng cho bật , dựa mặt vai nàng, ngớt.

Đang lúc đùa thì thấy Chu thị tới.

Vẻ mặt Chu thị chút bất an, vội vàng hỏi: “Tiêu ca nhi, chúng đến kinh thành cũng mấy ngày , bên phía con tin tức gì ?”

Từ lúc đến kinh thành, bà vẫn luôn canh cánh chuyện .

Nụ mặt Phó Văn Tiêu tắt hẳn, : “Đã chút tin tức ạ.”

“Là gì ?” Chu thị căng thẳng hỏi.

Chàng khẽ : “Mẹ vẫn còn sống, chỉ là sức khỏe của bà lắm. Chuyện năm đó khiến bà đả kích nhỏ, hơn nữa… tình hình của cũng tạm , bà ở bên hành cung cũng thiếu thốn gì.”

Chu thị xong, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.

Bà nghẹn ngào : “Tiêu ca nhi, con đừng gạt , tình hình của điện hạ bây giờ chắc chắn .”

hiểu tính tình của Phó Văn Tiêu, như thật chỉ là để an ủi .

Không thiếu ăn thiếu mặc, nghĩa là sống thoải mái. Với tính tình của công chúa, là đến đó dưỡng bệnh, thật là giam lỏng trá hình tại hành cung, điều còn khiến bà khó chịu hơn là g.i.ế.c bà.

Thư Sách

Úc Ly thấy bà , ngạc nhiên, vội : “Mẹ, đừng nữa.”

Chu thị dùng khăn tay lau nước mắt, cố nén: “Xin , chỉ là chút khó chịu! Ly Nương, thật của Tiêu ca nhi là chủ tử của . Năm đó khi bán nô tì, cuộc sống thật sự khổ, thường xuyên đ.á.n.h mắng. Ta chịu nổi nên tự trốn ngoài, ngờ tình cờ gặp Nguyên An trưởng công chúa đang xuống phía nam du ngoạn. Điện hạ thấy đáng thương nên đưa về phủ công chúa…”

Có thể , nếu Nguyên An trưởng công chúa, thì Chu Tố Nương của ngày hôm nay.

Công chúa đối xử với bà thật sự , cho dạy bà sách chữ, cho thợ thêu dạy bà thêu thùa. Chỉ cần bà học, trong phủ công chúa đều cho bà học, công chúa cũng vô cùng coi trọng bà.

Đến khi công chúa sinh con, bà cũng lúc sinh nở, liền đến v.ú nuôi cho Phó Văn Tiêu để báo đáp công chúa.

Những chuyện , thật Phó Văn Tiêu từng kể qua với nàng.

Úc Ly cũng ngạc nhiên, thậm chí còn thầm nghĩ, thể khiến chồng luôn nhớ ơn như , xem ruột của Phó Văn Tiêu thật sự là một .

Đợi Chu thị xong, Úc Ly đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, nếu lo lắng cho của Tiêu ca , con với sẽ cùng thăm bà .”

“Hả?”

Lần , chỉ Chu thị sững sờ, mà ngay cả Phó Văn Tiêu cũng giật nàng.

Úc Ly cảm thấy lời đúng, nàng đầu hỏi Phó Văn Tiêu: “Tiêu ca , hành cung ở ?”

“Biết thì …”

Úc Ly nhanh chóng quyết định: “Vậy , tối nay chúng sẽ .”

Chu thị: “…”

Phó Văn Tiêu: “…”

Loading...