Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 401

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:35:34
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Đợi sự náo động đường lắng xuống, Phó Văn Tiêu mới cầm hai con vịt om tương gói kỹ rời .

Dọc đường , ít đều đang thấp giọng bàn tán chuyện . Họ cũng dám quá lớn tiếng, ít nhiều vẫn còn e sợ đám quyền quý .

Thế nhưng, vẻ mặt của phần lớn đều là sự hưng phấn giấu , còn chút hả hê. Chứ đồng cảm thì thật sự là .

Kinh thành là hoàng thành, chân thiên tử, nên quyền quý cũng nhiều.

Những kẻ như đám con cháu quyền quý kiêu ngạo phóng ngựa đường phố ban nãy, thật sự dân thường nào ưa nổi. Hành vi như quá nguy hiểm, dễ đ.â.m đường. Mà lỡ họ đ.â.m thương, đ.â.m c.h.ế.t đ.â.m thành tàn tật thì cũng chỉ thể tự nhận xui xẻo.

Dân thường thể đấu với quyền quý?

Gặp kẻ chút lương tâm, chừng còn bồi thường ít tiền bạc. Nếu gặp kẻ lòng độc ác, e là dù c.h.ế.t cũng chúng chê xúi quẩy, còn đuổi nhà .

Lúc , thấy kẻ phóng ngựa đường tự rước lấy hậu quả, họ chỉ cảm thấy đáng đời. Nếu gãy chân vị hoàng tôn , thì sợ là chính là một đường vô tội nào đó.

Chỉ thể là y tự tự chịu, ông trời mắt.

Đối với chuyện hôm nay, cảm thấy vô cùng hả hê.

Hơn nữa, đám quyền quý như họ, dù cơ thể tàn tật thì nửa đời cũng hầu hạ, vẫn sướng hơn đám dân thường đầu tắt mặt tối vì miếng cơm manh áo như bọn họ nhiều.

Phó Văn Tiêu đến cửa hàng điểm tâm thì thấy Úc Ly đang trấn an Chu thị và hai đứa nhỏ.

Chu thị nắm c.h.ặ.t t.a.y hai đứa bé, sắc mặt cả ba đều tái, rõ ràng là dọa nhẹ.

Thấy Phó Văn Tiêu, Chu thị theo bản năng gọi một tiếng: “Tiêu ca nhi…”

Phó Văn Tiêu mỉm trấn an bà, với Úc Ly: “Ly Nương, sắp đến lượt nàng kìa.”

Úc Ly lúc mới sực tỉnh, bảo với họ , vội vàng chạy tiệm mua điểm tâm.

Vì xảy chuyện như , nàng cũng còn tâm trạng lựa chọn, cứ mua đại mấy món cùng về nhà.

Trên đường về, Chu thị và hai đứa nhỏ đều chút im lặng.

Úc Ly vẫn luôn để ý đến họ, thấy tâm trạng Chu thị vẫn lên, bèn mím môi, bất giác sang Phó Văn Tiêu.

Chàng lắc đầu với nàng, vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng cứ yên tâm.

Về đến nhà, hầu bưng canh nóng tới cho họ ấm .

Trong phòng đốt sưởi sàn (địa long), xông hương an thần. Uống bát canh nóng hổi, tinh thần Chu thị và hai đứa nhỏ dần dần thả lỏng, vẻ mặt cũng giãn .

Thấy Úc Ly cứ chằm chằm, Chu thị với nàng, : “Ly Nương, , chỉ là lúc nãy thấy… trong lòng chút thoải mái.” Nói giơ tay xoa đầu hai đứa nhỏ, “Yến Hồi, Yến Sanh, các con sợ lắm hả?”

Hai đứa nhỏ thoạt đầu lắc đầu, đó ngập ngừng : “Là bà nội sợ thì .”

Phó Yến Sanh rúc lòng Chu thị, vòng cánh tay mềm mại ôm lấy bà, giọng non nớt: “Bà nội đừng sợ, thím nhỏ ở đây !”

Phó Yến Hồi gật đầu: “ đó, thím nhỏ lợi hại lắm!”

Có lẽ vì những trải nghiệm năm bốn tuổi, tính tình của chúng nuôi dưỡng thành nhút nhát và nhạy cảm. Mặc dù mấy năm nay nhờ Úc Ly đến, bệnh của Phó Văn Tiêu cũng khỏi hẳn, khiến tính tình chúng đổi nhiều, nhưng bản chất vẫn đổi.

Chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là chúng hoảng sợ.

Huống chi là chuyện xảy , tuy Chu thị kịp thời che mắt chúng , nhưng chúng vẫn thấy tiếng la hét t.h.ả.m thiết đáng sợ và những lời bàn tán xung quanh, khiến chúng ít nhiều kinh hách.

Thư Sách

Thêm đó là phản ứng của Chu thị cũng chúng lo lắng.

Chu thị ngờ hai đứa nhỏ sang an ủi , bà chút áy náy ôm cả hai em lòng.

“Xin , là bà nội .” Bà cố gắng nở nụ như bình thường, “Sau sẽ thế nữa. Thật bà nội cũng sợ, các con cũng đừng sợ nhé! Có chú thím nhỏ của các con ở đây, sợ cả.”

Hai đứa nhỏ về phía Úc Ly và Phó Văn Tiêu, mỉm , tỏ vẻ sợ.

Trẻ con dễ dỗ, chúng nhanh chóng khôi phục như bình thường.

Úc Ly cảm thấy tâm trạng của chồng dường như vẫn lắm, chút nặng nề.

Một lát , Úc Ly và Phó Văn Tiêu đến tìm Chu thị.

Chu thị thấy họ cùng đến thì chút bất ngờ, : “Ly Nương, Tiêu ca nhi, hai con đột nhiên qua đây? Hôm nay trời lạnh, gì thì hai con về phòng nghỉ ngơi .”

“Mẹ, chúng con đến thăm .” Úc Ly .

Chu thị chút bất đắc dĩ, đành bảo họ nhà, đừng ở cửa kẻo lạnh.

Tháng mười ở kinh thành lạnh, đến chạng vạng tuyết bắt đầu rơi, thời tiết thế thật dễ chịu, mỗi khi mùa đông đến đều gian nan.

May mà căn nhà họ đang ở thể đốt sưởi sàn, trong phòng ấm áp dễ chịu.

Chu thị bảo họ xuống, rót cho họ ly nước: “Trời tối , các con uống , kẻo mất ngủ.”

Trong phòng một cái lò gốm nhỏ, bên đặt một ấm nước để đun nước nóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-401.html.]

Loại lò gốm nhỏ vô cùng tiện lợi. Mỗi khi mùa đông đến, trong phòng bên sẽ đặt một cái, thể sưởi ấm, thể đun nước, chỉ là chú ý an .

Úc Ly uống uống nước đều . Trong phòng thật sự ấm, chỉ là ở lâu, nóng ran, miệng khô lưỡi rát, đúng là uống thêm chút nước.

Nàng uống cạn ly nước, hỏi: “Mẹ, thật chứ?”

Chu thị đứa con dâu đang lo cho , bà : “Ly Nương yên tâm, chuyện gì.”

Úc Ly bà, hỏi: “Mẹ, ghét cái gã gãy chân hôm nay ?”

Nghe nàng hỏi thẳng thừng như , Chu thị bật , đây là tính tình của nàng nên cũng ngạc nhiên.

Bà gật đầu, hề che giấu suy nghĩ của , thẳng: “ thích. Hắn là hoàng tôn trong phủ Tam hoàng tử. Mấy vị hoàng tử đó… thật đều thích lắm.”

Nghĩ đến chuyện Phó gia xảy biến cố năm đó, thể các vị hoàng tử nhúng tay, thậm chí là bỏ đá xuống giếng, bà càng thêm chán ghét.

Bỏ qua những chuyện đó, bản tính Chu thị vốn hiền lành, thấy đám hoàng tôn kiêu ngạo phóng ngựa phố, coi mạng thường gì, bà thật sự khó mà chịu đựng nổi.

Đáng tiếc bà bản lĩnh gì, dù chán ghét cũng chẳng gì.

Úc Ly , tỏ vẻ hiểu.

Nàng cũng từ những xung quanh rằng, kẻ ngựa dẫm gãy chân chính là hoàng tôn, con trai thứ ba của Tam hoàng tử, của y còn là một nữ tử Khang gia.

Sau khi Khang gia định tội, kẻ c.h.é.m đầu, kẻ tịch biên gia sản, lưu đày đều đủ, nhưng tội lan đến con gái xuất giá. Giống như mấy vị cung phi xuất từ Khang gia trong cung, và cả vị Khang trắc phi trong phủ Tam hoàng tử, tất cả đều vẫn bình an vô sự.

Nghĩ đến điều gì đó, Chu thị : “Lần thương là hoàng tôn, sợ là yên , chỉ e bệ hạ trong cung nổi giận, sẽ liên lụy đến bao nhiêu vô tội. Còn cả Tam hoàng tử nữa, nếu truy cứu thì…”

Nói đến đây, lồng n.g.ự.c bà nhói lên.

Tam hoàng tử cũng là kẻ dễ đối phó.

“Mẹ, cần lo lắng.” Phó Văn Tiêu lên tiếng, “Bệ hạ nhiều cháu trai lắm, ngài sẽ quan tâm đến một đứa cháu dòng chính cũng chẳng con trưởng gãy chân thế nào , lẽ cũng chẳng tâm trí mà quản.”

“Còn về Tam hoàng tử, cũng đừng lo. Gần đây đang bận rộn, tâm trạng đòi công bằng cho đứa con trai gãy chân, phiền phức của bây giờ cũng nhỏ .”

Chu thị sửng sốt, nghĩ đến điều gì đó, gật đầu : “Con đúng, bệ hạ chắc vẫn đang bận luyện tiên đan, mà quản đám hoàng tôn đó.”

Còn việc Tam hoàng tử gặp rắc rối gì thì bà , nhưng Tiêu ca nhi chắc nịch như thì chắc là đúng .

Thế là bà liền yên tâm.

Yên tâm , Chu thị thắc mắc: “Cũng con ngựa đó mà đột nhiên ngã quỵ xuống nhỉ?” Bà hạ giọng, “Không là do vị hoàng tử nào ?”

Úc Ly đưa tay cầm một miếng điểm tâm lên ăn, vẻ mặt tỉnh bơ.

Phó Văn Tiêu bưng ly nước lên uống, : “Cũng loại trừ khả năng .”

Xác nhận tâm trạng Chu thị định , hai lâu, liền cáo từ rời .

Trở phòng, trong phòng cũng ấm áp kém, Úc Ly rót nước uống.

Phó Văn Tiêu đến bên cạnh, thấy nàng uống liền mấy ly nước, bèn : “A Ly, là ngày mai đừng đốt sưởi sàn nữa.”

“Không .” Úc Ly , “Hệ thống sưởi sàn phòng chúng đốt chung một lò với phòng của và bọn nhỏ, hai phòng sát . Trời lạnh thế , thể để và Yến Hồi, Yến Sanh lạnh .”

là như , Phó Văn Tiêu đề nghị: “Hay là với nàng dọn sang phòng sưởi sàn ngủ nhé?”

“Không cần.” Nàng cảm thấy dọn tới dọn lui phiền phức quá, “Cứ ở đây , cùng lắm thì tối em ôm ngủ.”

Chàng mỉm , “Vậy cũng , cho nàng ôm.”

Úc Ly liếc một cái, cảm thấy nụ của lúc thật , xem tâm trạng đang .

Thấy ấm nước cạn, Phó Văn Tiêu gọi nha , bảo thêm nước ấm, phòng khi nàng nửa đêm thức giấc nước uống.

Đợi nha thêm nước lui , đột nhiên nắm lấy tay nàng.

Úc Ly khó hiểu , dùng ánh mắt hỏi chuyện gì.

“A Ly,” Phó Văn Tiêu nắm tay nàng, : “Không gì, chúng nên nghỉ ngơi thôi.”

Úc Ly gật đầu: “Cũng đúng.”

**

Sau khi định chỗ ở, Phó Văn Tiêu liền gửi mời cho vợ chồng Uông cử nhân và Sở thiếu duật, mời họ đến tụ họp.

Hôm chia tay, họ trao đổi địa chỉ cho , nên việc gửi mời cũng dễ dàng.

Cả ba nhận mời đều đến, còn mang theo quà cáp.

Sở thiếu duật chuẩn quà đặc biệt hậu hĩnh. Theo lời , nhờ đường về kinh Úc Ly mấy tay giúp đỡ, mới thể thuận lợi về kinh, cha ở nhà vô cùng cảm kích.

“Thật cha còn tự đến cảm tạ hai vị.” Sở thiếu duật chút ngượng ngùng , “ Phó chuẩn tham gia kỳ thi Hội năm , cần yên tâm ôn bài, nên họ tiện đến phiền. Họ chờ khi kỳ thi Hội năm kết thúc sẽ mở tiệc chiêu đãi hai vị.”

 

 

 

 

 

 

Loading...