Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-10-25 08:57:35
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Ngày thứ hai khi xuất phát, hai đứa trẻ đều vẻ uể oải.

Lúc ăn sáng, Úc Ly thấy chúng nó nép sát Chu thị, trông lờ đờ, đặc biệt là Phó Yến Sanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt khó chịu như nôn.

"Yến Sanh, Yến Hồi ?" Úc Ly hỏi han, xoa đầu cô bé.

Phó Yến Sanh yếu ớt gọi một tiếng "Tiểu thẩm thẩm", đột nhiên dựa nàng, ỉu xìu gục lòng tiểu thẩm thẩm.

Úc Ly thuận thế ôm lấy cô bé, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thầm truyền cho cô bé chút dị năng.

Phó Văn Tiêu thấy , khỏi liếc cô bé.

Phó Yến Sanh đang khó chịu, bắt gặp ánh mắt của tiểu thúc thúc, liền mếu máo, đầu vùi mặt lòng tiểu thẩm thẩm.

Tiểu thẩm thẩm thơm mềm mại, dựa nàng, dường như cũng bớt khó chịu hơn.

Chu thị : "Chắc là say sóng ."

Bà thầm thở dài. Vì đây là đầu tiên hai đứa trẻ thuyền, bà cũng chúng nó sẽ say sóng.

Hôm qua tinh thần đúng là , chắc là do Úc Ly dẫn chơi, phân tán sự chú ý nên nhận . Ai ngờ ngủ dậy một giấc, tinh thần chúng nó liền lắm, trông lờ đờ, một bộ dạng khó chịu như nôn.

Nghe hai đứa trẻ say sóng, vợ chồng Uông cử nhân đặc biệt qua xem thử.

"Yến Hồi, Yến Sanh chứ?" Uông phu nhân hỏi.

Uông cử nhân cũng vẻ mặt quan tâm, sắc mặt hai đứa trẻ, trông tinh thần đúng là lắm.

Chu thị đang đút nước cho hai em, : "Cũng tạm , hiện tại nôn, thể là mới tỉnh dậy, quen."

Miệng thôi, chứ trong lòng bà cũng lo lắng.

Uống nước xong, Phó Yến Sanh dựa lòng Úc Ly, hai tay níu lấy nàng, mềm mại : "Muốn tiểu thẩm thẩm ôm."

Úc Ly ôm cô bé lòng.

Phó Yến Hồi chút ghen tị, nhưng em gái đang khỏe, nên ngoan ngoãn dựa sát tiểu thẩm thẩm.

Còn về Phó Văn Tiêu bên cạnh, hiếm khi hai em lơ .

Có lẽ vì say sóng khó chịu, hai em đầu tiên tỏ tùy hứng như trẻ con, cảm thấy ở bên cạnh tiểu thẩm thẩm thoải mái, rời xa nàng.

Chu thị đang thương bọn trẻ, thấy cũng gì.

Vợ chồng Uông cử nhân phiền, quan tâm vài câu rời , bảo hai em nghỉ ngơi cho .

Phó Văn Tiêu chằm chằm hai em đang dựa sát vợ một lúc, vươn tay, lượt xoa đầu chúng, cũng theo ngoài.

Úc Ly ở trong khoang thuyền trông hai em cả buổi sáng, mãi đến khi chúng nó ngủ trưa một giấc, tinh thần cuối cùng cũng khá hơn, dường như còn say sóng nữa.

Mọi đều thở phào nhẹ nhõm.

Trẻ con sức yếu, chỉ sợ chúng nó say sóng nặng, đến lúc đó nôn thốc nôn tháo, giày vò như , e là cơ thể chịu nổi.

Thư Sách

Tối khi ngủ, Úc Ly đặc biệt qua phòng bên cạnh xem hai đứa trẻ.

Chúng nó ngủ , hai em cùng giường, ngủ yên giấc lắm. Chu thị bên mép giường trông chừng, thỉnh thoảng sờ trán chúng nó, ít nhiều chút lo lắng, sợ chúng nó bệnh.

Thấy Úc Ly qua, bà nàng lo lắng cho hai đứa trẻ.

Chu thị : "Ly Nương yên tâm, Yến Hồi Yến Sanh bây giờ tinh thần khá hơn nhiều , chắc ."

Úc Ly "ừ" một tiếng, tới sờ sờ bàn tay nhỏ bé của hai đứa trẻ, nhân cơ hội truyền cho chúng dị năng, với Chu thị: "Mẹ, nếu Yến Hồi và Yến Sanh khỏe, cho qua gọi con nhé."

Chu thị nghĩ nhiều, cho rằng nàng lo lắng cho bọn trẻ, đồng ý.

Tiễn Úc Ly , Chu thị sờ mặt bọn trẻ, phát hiện chúng nó cuối cùng cũng ngủ say sưa, giống lúc nãy cứ ngủ yên, cựa quậy ngừng.

Bà nhẹ nhàng thở , xác nhận hai đứa trẻ ngủ yên, cũng xuống nghỉ ngơi.

* Úc Ly trở về phòng khách, thấy Phó Văn Tiêu đang ánh đèn, nghịch bàn cờ bàn.

Chàng mới tắm gội xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, vạt áo cài kín đến cổ, một mái tóc đen xõa tung, mơ hồ thể ngửi thấy mùi hương mai thanh đạm từ tóc tỏa . Gió đêm thổi từ cửa sổ , tóc khẽ bay bay.

Thấy gió đêm lớn, Úc Ly khép bớt cửa sổ , hỏi: "Tiêu ca, còn ngủ?"

"Đợi em," Phó Văn Tiêu ngước mắt nàng, đột nhiên hỏi, "Ly Nương, đói ?"

Úc Ly sờ sờ bụng, mới truyền dị năng cho hai đứa trẻ, đúng là đói thật.

Không đợi nàng gì, mở chiếc hộp đồ ăn bàn , bên trong là những chiếc bánh điểm tâm nhỏ xinh, tinh xảo, là do ai .

Nàng chút mừng rỡ: "Là ?"

Phó Văn Tiêu bình thản đáp một tiếng, gọi nàng xuống, bảo nàng ăn chút điểm tâm lót .

Vẫn là hương vị quen thuộc, dường như ăn thế nào cũng ngán.

Tâm trạng Úc Ly lập tức trở nên vô cùng , cầm một miếng điểm tâm, khúc khích , hỏi: "Chàng lúc nào ? Sao đột nhiên chuẩn điểm tâm cho em?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-393.html.]

Dưới ánh đèn, đôi mắt nàng như ẩn chứa cả trời , xinh bí ẩn.

Phó Văn Tiêu chằm chằm đôi mắt nàng, tim đập nhanh, : "Làm lúc chiều em chơi cùng Yến Hồi Yến Sanh." Dừng một chút, thêm, "Lúc thấy tinh thần bọn nó ."

Úc Ly , hiểu ý , xem truyền dị năng cho hai đứa trẻ .

Vì thế nàng hỏi: "Đây là khen thưởng em ?"

Chàng là kỹ tính, xưa nay thích mùi khói dầu trong bếp, ít khi chủ động bếp. Dù là điểm tâm cũng chỉ là thỉnh thoảng mới . Thật nếu , bất kể là nấu cơm điểm tâm, đều thể ngon.

Hôm nay đột nhiên điểm tâm cho , Úc Ly bất ngờ.

Vừa lúc về bụng đói cồn cào, ăn điểm tâm , chỉ cảm thấy càng thêm ngon miệng.

Phó Văn Tiêu rót cho nàng một tách nước, : "Không , chỉ là cho em thôi."

Chàng đúng là thích việc bếp núc, nhưng nếu nàng ăn, vẫn nguyện ý bếp.

Mỗi xem nàng ăn ngon lành, nấu cơm trong lòng luôn dâng lên một cảm giác thành tựu, nguyện ý vì nàng mà bước bếp, rửa tay canh thang, những việc đây bao giờ .

Vì nàng mà phá lệ, thật cũng gì.

Úc Ly , đôi mắt vì mà cong thành vầng trăng khuyết, rướn tới hôn một cái.

Nàng : "Cảm ơn Tiêu ca, quá."

Gặp một nguyện ý ngừng vì mà phá vỡ nguyên tắc, là một chuyện may mắn.

Nàng với nàng, cũng ghi tạc trong lòng.

Phó Văn Tiêu cúi mắt, ngón tay đang cầm quân cờ khẽ dừng .

Tuy hai nhiều chuyện mật, nhưng mỗi nàng chủ động, vẫn thể rung động, tâm hoa nở rộ.

Ăn điểm tâm xong, bụng cuối cùng cũng đói nữa.

Nàng ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ.

Phó Văn Tiêu thu dọn bàn cờ bàn, kéo nàng bình phong rửa mặt, đó hai lên giường nghỉ ngơi.

Vừa mới xuống, liền vòng tay ôm nàng lòng.

Úc Ly quen với việc ôm ấp, mỗi đều thể điều chỉnh tư thế trong lòng , chìm giấc ngủ.

* Mấy ngày tiếp theo, Úc Ly đều ở trong khoang thuyền chơi cùng hai đứa trẻ, luôn chú ý đến tình hình của chúng, âm thầm truyền dị năng cơ thể chúng.

Có lẽ là do dị năng điều hòa cơ thể cho chúng, cũng thể là do trẻ con khả năng thích ứng tương đối mạnh, đến khi thuyền sắp đến tỉnh Thanh Giang, chúng còn dấu hiệu say sóng nữa, trở nên hoạt bát.

Người thuyền đều cho rằng chúng nó chỉ là lúc mới xuất phát quen, hề nghĩ nhiều.

Chỉ Phó Văn Tiêu là rõ, mấy ngày nay Úc Ly trông nom bọn trẻ tốn bao nhiêu tâm tư, đêm nào cũng đói lả trở về.

Buổi tối lúc ngủ, Phó Văn Tiêu ôm nàng lòng, sờ sờ tấm lưng gầy gầy của nàng, khẽ thở dài: "Khi nào A Ly mới thể mập lên một chút đây?"

Úc Ly sắp ngủ, câu , há miệng phản bác: "Mập nổi , trừ phi ngày nào đó còn dị năng nữa."

Chỉ cần dị năng còn tồn tại, nó sẽ luôn chiếm đoạt dinh dưỡng chuyển hóa từ thức ăn, cơ thể nàng cũng thể nào mập lên , chỉ luôn duy trì bộ dạng hiện tại .

Thật nàng bây giờ chỉ là trông gầy, chỗ cần thịt vẫn thịt, xem như thuộc tuýp mảnh khảnh.

Ít nhất giống như lúc nàng mới xuyên qua, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mà phát sợ.

Phó Văn Tiêu trong lòng là lý do , nhưng vẫn đau lòng nàng.

Dị năng đúng là thứ , nhưng nếu cứ luôn khiến nàng gầy như , vẫn khó chịu.

"Không mà..." Nàng lí nhí, "Dù cơ thể em khỏe mạnh, cũng ảnh hưởng gì." Nàng chỉ là trông gầy một chút, nhưng cơ thể đúng là khỏe mạnh, mấy gã đàn ông trai tráng sung sức chừng còn khỏe bằng nàng .

Phó Văn Tiêu siết chặt vòng tay, ôm nàng lòng, hôn nhẹ lên môi nàng, đó vỗ nhẹ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.

Chàng tính nàng, cũng cần khuyên gì.

Chỉ hy vọng nàng thể bảo trọng cơ thể , đừng quá đau lòng.

**

vội, tốc độ thuyền chạy cũng nhanh.

Đến khi đến tỉnh thành của tỉnh Thanh Giang, thuyền neo đậu ở bến tàu. Họ xuống thuyền, chuẩn thành nghỉ ngơi một đêm, thuận tiện bổ sung ít vật tư.

Việc bổ sung vật tư hạ nhân thuyền lo liệu, cần các chủ tử bận tâm. Lại còn thời gian, liền cùng dạo tỉnh thành.

Úc Ly đối với món mì hải sản ở đây vẫn luôn nhớ mãi quên.

Khó khăn lắm mới đây, nàng định ăn mì hải sản, cùng đến tửu lầu ăn.

Thật mấy quán nhỏ ven đường mì hải sản càng chuẩn vị, càng phong vị hơn. ở đây già trẻ, họ ít khi ăn quán ven đường, vẫn là đến tửu lầu thì hơn, chỗ đó vệ sinh hơn.

 

 

 

 

 

 

Loading...