Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-10-25 07:46:19
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Hàng xóm trong hẻm Sơ Ảnh cũng tin Phó Văn Tiêu tháng sẽ kinh dự thi.

Đối với chuyện , họ cũng mấy ngạc nhiên. Sau khi Phó Văn Tiêu đỗ cử nhân, từng tỏ ý tham gia kỳ thi Hội mùa xuân năm . Với học vấn của , việc tham gia thi Hội chắc chắn thành vấn đề, cũng cần mài giũa thêm.

Rất nhiều cử nhân định tham gia kỳ thi Hội năm cũng chọn thời điểm để kinh.

Thư Sách

Bây giờ kinh là đúng lúc, thời tiết còn lạnh lắm. Chờ đến tháng mười một, mười hai, một đoạn sông sẽ đóng băng, khi đó đường dễ dàng.

Vào kinh xong, còn thể nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy tháng ở kinh thành, chuyên tâm sách, lúc tham gia thi Hội cũng thể ung dung ứng đối.

Khi họ , nhà họ Phó cũng sẽ cùng Phó Văn Tiêu kinh, ai nấy đều kinh ngạc.

Một vài bà thím thiết với Chu thị ghé qua hỏi han: "Chu tử, cả nhà cũng theo ? Nhìn trời sắp chuyển lạnh , đường sá xa xôi, e là đường sẽ vất vả lắm đấy."

Kinh thành cách phương nam thật sự quá xa, đối với những bá tánh bình thường mà , đó là nơi cả đời họ cũng đến . Chặng đường gian nan vất vả đó, chỉ nghĩ thôi thấy ái ngại.

Chu thị : "Quê chúng vốn ở ngoài bắc, kinh, tiện đường về quê thăm một chuyến."

Nghe , nhanh phản ứng : "Chu tử, quê các vị là ở Vũ Châu ?"

"Nghe Vũ Châu cách kinh thành gần."

Chu thị nay vẫn với bên ngoài nhà chồng ở Vũ Châu, chỉ vì nhà chồng xảy chuyện nên mới mang theo con trai út đang bệnh và hai cháu trai cháu gái nam hạ về nương nhờ nhà đẻ.

Bây giờ Phó Văn Tiêu đỗ cử nhân, là chuyện quang tông diệu tổ, họ trở về cũng là lẽ thường tình.

Mọi đều thông cảm, cũng gì thêm.

Tống nương tử cũng đặc biệt qua từ biệt họ, kéo tay Úc Ly thở dài: "Các vị , khi nào mới thể gặp ."

Khó khăn lắm mới gặp một hàng xóm tính, Tống nương tử thật sự quý Úc Ly, nỡ xa họ.

Hơn nữa Úc Ly là khách hàng trung thành của bà, vô cùng thích ăn bánh hấp bà , thường xuyên ghé qua ủng hộ. Chỉ cần nàng ăn thôi, khiến cảm thấy món bánh hấp ngon tuyệt đỉnh, việc buôn bán của bà cũng nhờ đó mà hơn hẳn.

Một hàng xóm như , e là tu ba đời mới gặp .

Huống chi chồng bà đỗ cử nhân, cũng là nhờ Phó Văn Tiêu chỉ điểm nhiều. Đối với chuyện , nhà họ Tống vô cùng cảm kích, cũng để báo đáp cho .

Tống nương tử vốn nghĩ, còn cơ hội báo đáp, nào ngờ nhà họ Phó cũng theo kinh. Nếu Phó Văn Tiêu thi đỗ tiến sĩ, bổ nhiệm quan ngay, e là ngày gặp mặt cũng khó.

Úc Ly : "Dù chúng về, các vị cũng thể lên kinh thành mà. Sau Tống cử nhân cũng kinh dự thi chứ?"

"Còn xa lắm," Tống nương tử xua tay, "Lần ông đỗ cũng là nhờ Phó cử nhân thường ngày chỉ điểm. nếu tham gia thi Hội, còn tiếp tục mài giũa thêm."

Vợ chồng Tống cử nhân đều là thực tế, học vấn của Tống cử nhân còn đủ, tự nhiên sẽ chọn thời điểm kinh dự thi, uổng công lãng phí thời gian và tiền bạc.

Hai vợ chồng đều cảm thấy nên mài giũa thêm vài năm nữa thì hơn.

Tống nương tử với Úc Ly ít lời, hỏi rõ thời gian họ xuất phát, : "Đến lúc đó ít bánh hấp tươi, mang đến thuyền cho các vị ăn."

Úc Ly vui vẻ đồng ý.

Chờ đến kinh thành, ăn bánh hấp của Tống nương tử dễ. Phải mang theo nhiều một chút, ăn cho thèm đường mới .

Mấy ngày khi xuất phát, Úc Ly vợ chồng Uông cử nhân cũng sẽ cùng họ kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-391.html.]

"Uông cử nhân định tham gia kỳ thi ," Phó Văn Tiêu , "Uông cử nhân mấy năm nay du ngoạn khắp nơi, tích lũy cũng đủ . Lần ông dự thi, chắc chắn thể đỗ cao."

Nghe con cái của vợ chồng Uông cử nhân cũng ở kinh thành, hai nhân cơ hội thăm con.

Còn về Uông lão phu nhân, mùa xuân, lúc thời tiết , vợ chồng Uông cử nhân tự đưa bà đến nơi nhị ca nhà họ Uông nhậm chức.

Nơi đó ở gần Giang Nam, chỉ phong cảnh , khí hậu cũng , thích hợp cho già dưỡng bệnh.

Chính vì bây giờ họ cần phụng dưỡng lão phu nhân, hai vợ chồng mới quyết định kinh.

Nghe tin , Úc Ly chút vui mừng. Vợ chồng Uông cử nhân cùng kinh, thuyền cũng chuyện.

Sau đó nàng hỏi thuyền bè sắp xếp thế nào, thuê một chiếc thuyền kinh .

"Không cần, Lan cô sắp xếp thuyền ," Phó Văn Tiêu mỉm nàng, "Lần lúc từ tỉnh Thanh Giang về, em thích con thuyền đó ? Lần chúng sẽ thuyền đó kinh."

Thật Úc Ly thích con thuyền, mà là dịch vụ thuyền.

Mỗi ngày đều mỹ thực trùng lặp, ăn đến mức nàng lưu luyến rời, cảm thấy những ngày thuyền thật phong phú.

Nghe sẽ con thuyền đó kinh, còn xuất phát, Úc Ly bắt đầu mong chờ, thậm chí cả cảm xúc lưu luyến ly biệt cũng vơi ít nhiều.

Phó Văn Tiêu thấy , âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chàng lo nàng nỡ rời xa bạn bè thích ở đây, lúc sẽ buồn bã vui.

**

Một ngày khi xuất phát, Úc Ly dẫn phu quân về nhà đẻ một chuyến.

Phong tục ở đây, con gái lấy chồng cùng phu quân sắp xa, nhà đẻ sẽ gọi họ về ăn bữa cơm tiễn biệt.

Lần về căn nhà trong thôn, mà là dinh thự nhị phòng mua ở huyện thành.

Vì mấy chị em đều buôn bán ở huyện thành, đầu năm nay, Úc Kim mua một dinh thự lớn ở huyện thành, cũng đón Úc lão nhị ở nông thôn lên.

Úc lão nhị ban đầu , ông quen với việc trồng trọt ở nông thôn, nỡ rời xa ruộng đồng hoa màu.

Ông là nông dân điển hình, đối với chuyện buôn bán mù tịt, đồng thời cũng cảm thấy buôn bán nguy hiểm quá lớn, bằng ruộng cho chắc. Lỡ như ngày nào đó việc kinh doanh của các con gái xảy chuyện, trong nhà ruộng đồng hoa màu cũng đến mức c.h.ế.t đói.

Chỉ là tháng năm, lúc Úc lão nhị việc ngoài đồng ngã gãy chân, gì cả, liền ba cô con gái đón lên huyện thành dưỡng thương, cứ thế ở huyện thành luôn.

Còn ruộng đất trong nhà, Úc Kim thuê giúp.

Bây giờ nhà Úc nhị phòng cũng coi như nhà giàu trong thôn, thuê ruộng là chuyện bình thường. Trong thôn nhiều ruộng hoặc nhà đông ít đất, họ đều sẵn lòng thuê cho những nhà giàu trong thôn.

Cũng vì , chờ chân Úc lão nhị khỏi hẳn, ông về thôn nữa, mà phụ Liễu thị bán cơm nắm ở bến tàu.

Lúc Úc Ly và Phó Văn Tiêu đến, phát hiện trong nhà đông . Không chỉ nhà Úc nhị phòng, mà còn cả gia đình Úc đại cô và Úc tiểu cô.

Các bậc trưởng bối đang nấu cơm, hôm nay tiệc tiễn họ.

 

 

 

 

 

 

Loading...