Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 369

Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:45:29
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Quay về thành, Úc Ly và Phó Văn Tiêu xuống xe, bảo phu xe về , còn họ thì dạo phố.

Chuyến từ nam bắc , vì chủ yếu là di chuyển, mỗi nơi chỉ dừng nghỉ một đêm , thậm chí lúc còn ngủ giữa rừng núi hoang vu, nên Úc Ly chẳng thời gian dạo ngắm nghía. Trước khi về, nàng quyết định dạo một vòng ở đây, mua ít đặc sản.

Thành trì phương bắc khác hẳn phương nam, cao lớn và thô mộc hơn, mang một vẻ hùng vĩ, trầm mặc riêng.

Người đường ăn mặc cũng khác hẳn phương nam, giọng cũng khác, tất cả đều khiến nàng thấy mới lạ.

Úc Ly tò mò ngắm nghía, thấy một cửa hàng bán t.h.ả.m dệt, liền kéo Phó Văn Tiêu , mua liền mấy tấm t.h.ả.m màu sắc rực rỡ.

"Tiêu ca, mấy tấm t.h.ả.m màu thật đấy, các lớp màu rõ ràng." Nàng ướm thử tấm t.h.ả.m lên ngực, "Em mua ít về cho và các em gái nữa, nhị các em chắc bao giờ thấy t.h.ả.m dệt thế ."

Úc Kim luôn tò mò về thế giới bên ngoài, mỗi Úc Ly xa về, em đều quấn lấy hỏi đông hỏi tây.

, Úc Ly thói quen mỗi khi đến một nơi nào đó là quan sát, tìm hiểu nhiều hơn, mua ít đặc sản địa phương về quà cho , bạn bè.

Phó Văn Tiêu mỉm đồng ý, theo nàng trả tiền.

Lúc trả tiền, Úc Ly ghé tai hỏi nhỏ: "Tiêu ca, mang nhiều tiền ?"

"Cũng tạm," đáp nhỏ, "Khoảng hai ngàn lượng."

Úc Ly tròn mắt: "Nhiều ?"

Nàng ít khi mang nhiều tiền mặt thế bên , mang hẳn hai ngàn lượng?

Mắt Phó Văn Tiêu ánh lên ý , : "Đây là chuẩn , em mua gì thì cứ mua, nếu tiền đủ thì cứ đến tìm họ lấy."

Lúc họ rời tỉnh Thanh Giang, hạ nhân trong nhà thu xếp hành lý cho họ, chuẩn ít ngân phiếu thông dụng, sợ họ đường thiếu tiền nên chuẩn nhiều nhất thể.

Hạ nhân trong nhà đều lo lắng Thế tử và phu nhân thiệt thòi.

Biết tiền thành vấn đề, Úc Ly mua sắm càng thêm mạnh tay.

Trong lòng nàng, tiền của Phó Văn Tiêu cũng là tiền của , tiêu chẳng hề thấy xót, dù tiền kiếm là để tiêu mà.

Bất kể là đồ ăn đồ dùng, chỉ cần thấy thích là nàng mua, chẳng mấy chốc hai tay xách nách mang.

Phó Văn Tiêu thấy nàng qua, bèn hắng giọng : "A Ly, xách ."

"Vậy , xách ," Úc Ly , "Nếu thấy mệt thì đưa ." Trong lòng nàng, Phó Văn Tiêu tuy bắt đầu luyện thể thuật, nhưng sức lực vẫn chỉ ở mức thường, nàng sợ mệt.

Nụ mặt Phó Văn Tiêu đổi: "Ừm, ."

Hai mua sắm cả ngày trời, cuối cùng mới về căn nhà sân vườn thuê.

Họ cất đồ lên xe ngựa , về phòng tắm rửa.

Nghĩ đến mai , đường chắc chắn tiện, Úc Ly liền tắm gội sạch sẽ, gội cả đầu.

Thấy nàng khoác mái tóc ướt sũng , Phó Văn Tiêu lấy khăn lau tóc cho nàng.

Úc Ly đó, để mặc lau tóc giúp, tiện tay lấy hộp bánh sữa bàn ăn. Đây là món bánh nàng mua lúc chiều phố, là đặc sản ở đây.

"Tiêu ca, bánh sữa ngon lắm, thơm mùi sữa đậm đà."

Nàng ăn một miếng, cầm một miếng khác đút cho . Phó Văn Tiêu cúi đầu ăn một miếng.

Úc Ly thích chia sẻ đồ ăn ngon với khác, niềm vui chia sẻ khiến nàng cảm giác thực sự hòa nhập thế giới .

Nàng ăn bánh sữa, trò chuyện với .

Hai đang chuyện phiếm, đột nhiên, giọng nàng nhỏ dần, nàng gục đầu xuống bàn: "Tiêu ca, em nhớ ."

Phó Văn Tiêu cúi nàng, mái tóc nàng gần khô, mềm mại rủ xuống bên má.

Mái tóc đen nhánh càng nổi bật làn da trắng ngần của nàng, óng ánh như ngọc trai, ngũ quan tinh xảo, khiến nàng trông như một nàng búp bê sứ.

Thấy nàng ngẩn ngơ gục đầu ở đó, lòng dâng lên một nỗi thương tiếc khôn tả. Chàng kéo nàng lòng, xoa nhẹ mái tóc nàng, : "Chúng ngày mai là về , sẽ sớm gặp thôi."

Nàng khẽ "ừm" một tiếng, vòng tay qua cổ , im lặng dựa lòng .

Chàng cúi đầu, cằm nhẹ nhàng dụi đỉnh đầu nàng.

Cô nương trong lòng , đôi khi giống như một đứa trẻ. Đến thế giới , gặp đầu tiên đối xử với , khiến nàng quyến luyến vô cùng, gần như tất cả sự mềm mại đều dành cho đó.

Phó Văn Tiêu tuy mừng vì Chu thị đối với nàng, khiến nàng nguyện ý ở Phó gia, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn chút hụt hẫng, cảm thấy cần cố gắng nhiều hơn nữa.

Nghỉ ngơi một đêm, hôm hai liền lên đường nam hạ.

Khác với lúc đến cả đoàn đông đúc, lúc về ngoài họ , chỉ một phu xe.

Phu xe là do quản sự sắp xếp, chuyên lái xe cho họ. Kỹ thuật lái xe của ông , nếu đang vội đường, xe ngựa thể chạy êm ru đường, hề xóc nảy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-369.html.]

Đi đường hơn nửa tháng, cuối cùng họ cũng đến tỉnh Thanh Giang.

Tiếp đó, họ thuyền từ tỉnh Thanh Giang trở về.

Ở tỉnh Thanh Giang của Phó gia, cần họ bận tâm. Họ sắp xếp lên một chiếc thuyền khách trở về. Con thuyền rõ ràng khác với những thuyền khách khác, khoang thuyền chỉ rộng rãi, mà vật dụng đều mới tinh, trong phòng còn xông hương, thậm chí còn đặt cả chậu đá lạnh.

Con thuyền rõ ràng là chuẩn riêng cho họ. Tuy là thuyền khách, nhưng thực thuyền vị khách nào khác.

Úc Ly trong khoang thuyền, uống nước hoa quả ướp lạnh, cảm thấy mát mẻ vô cùng.

Trên bàn còn bày mấy khay đồ ăn mở sẵn, bên trong là đủ loại thức ăn, bày biện vô cùng tinh xảo, hương vị cũng tuyệt. Đột nhiên nàng chút hiểu bản chất con đều theo đuổi chất lượng cuộc sống .

Thật nàng cũng thích, dám Phó Văn Tiêu quá kỹ tính nữa.

Nếu đây đều sống như , kỹ tính một chút cũng gì.

Thuyền khách chỉ môi trường , đồ ăn thuyền cũng phong phú, nhà bếp mỗi ngày đều đổi thực đơn, những món ngon dọn lên.

Úc Ly mỗi ngày đều ăn những món ngon trùng lặp, cảm thấy chuyến thật sự tuyệt.

Đến khi thuyền cập bến huyện Sơn Bình, nàng vẫn còn thấy thòm thèm, thậm chí cảm thấy chuyến quá ngắn ngủi, nàng tiếc nuối.

Phó Văn Tiêu chút buồn : "Nếu em thích, chúng kinh thành, thuyền ."

"Được ạ, quyết định nhé." Úc Ly vui vẻ đáp.

Chỉ cần thuyền vẫn còn nhiều đồ ăn ngon như , nàng cảm thấy dù lênh đênh cả năm cũng .

Trở huyện Sơn Bình, trời nhá nhem tối.

Hành lý họ mang về ít, đồ mua ở bắc địa, cũng đồ mua ở tỉnh Thanh Giang. Thủy thủ đoàn giúp họ mang hành lý xuống. Úc Ly bảo họ mang đến cửa hàng ở phố Đông , chỉ lấy hành lý của hai và đồ mua cho nhà.

Quản sự thuyền hỏi: "Lang quân, phu nhân, cần xe ngựa về ạ?"

"Không cần, chúng bộ về là ." Úc Ly xua tay. Đoạn đường ngắn thế , cần mang nhiều đồ, bộ về là .

Cảm ơn sự chăm sóc mấy ngày qua của quản sự thuyền, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng trở về hẻm Sơ Ảnh.

Úc Ly theo thói quen trèo tường , mở cửa từ bên trong, đó vui vẻ gọi sân trong: "Mẹ ơi, chúng con về !"

Nghe tiếng gọi, Chu thị và hai đứa trẻ từ trong sân chạy .

Nhìn thấy hai , họ đều mừng rỡ khôn xiết.

Úc Ly đầu tiên là ôm chầm lấy chồng, đó thơm má hai đứa trẻ, mặt luôn nở nụ rạng rỡ.

Phó Văn Tiêu xách hành lý phía , ánh mắt dõi theo nàng.

Thư Sách

Nhìn thấy nụ thoải mái mặt nàng, lòng mềm .

Ngôi nhà yên tĩnh của Phó gia vì sự trở về của hai mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Chu thị vội bếp định nấu cơm cho họ, Úc Ly : "Mẹ, cần nhiều ạ, chúng con ăn tối thuyền ."

Chiếc thuyền khách là do Phó gia sắp xếp, thứ thuyền đều phục vụ họ. Trước khi rời thuyền, họ còn ăn một bữa tối thịnh soạn.

Chu thị đáp một tiếng, nhưng vẫn ít món ăn mang .

Trong lòng , con cái khó khăn lắm mới về, bao nhiêu yêu thương đều dồn cả món ăn, chỉ nuôi chúng nó trắng trẻo mập mạp.

Úc Ly và Phó Văn Tiêu tắm rửa , đó xuống ăn cơm.

Đối mặt với tấm lòng của Chu thị, Úc Ly tự nhiên sẽ phụ lòng. Nàng âm thầm truyền cho Phó Văn Tiêu chút dị năng, ăn uống ngon lành.

Chu thị và hai đứa trẻ bên cạnh trò chuyện với họ.

"Tiêu ca nhi, Ly Nương, chuyến thuận lợi chứ?" Chu thị hỏi han, "Liệt ca về đến Bắc Cương hả con?"

Thấy hai đứa bình an trở về, bà Phó Liệt Vân chắc cũng .

Phó Văn Tiêu cũng đói, chỉ uống chút canh gà, kể sơ qua chuyến bắc thượng .

Chờ kể xong, Úc Ly cũng : "Mẹ, bên bắc địa nhiều đồ ăn ngon, chỗ chơi vui lắm, tiếc là thời gian đủ. Tháng Tiêu ca thi Hương , nên chúng con vội về."

Họ tính toán thời gian để về, nếu sẽ lỡ mất kỳ thi Hương.

Chu thị : "Không , còn nhiều cơ hội mà."

"Mẹ ," Úc Ly gật đầu, nở nụ , "Con cũng nghĩ ."

Tương lai còn dài, luôn cơ hội bắc địa, Bắc Cương, chơi cũng .

 

 

 

 

 

Loading...