Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 365

Cập nhật lúc: 2025-10-22 07:49:54
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM6If9Rw5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Giao biệt viện Cao gia cho Phó Liệt Vân xử lý, Úc Ly và Phó Văn Tiêu liền về.

Úc Ly nay chỉ lo tay, bận tâm dọn dẹp hậu quả, việc còn đều giao cho khác, cũng .

Lúc họ trở về, cổng thành mở.

Vì hai đường vòng, nên lúc thành tránh mặt một đội nhân mã đang khỏi thành.

Vào thành , họ vội về nghỉ ngơi ngay mà dạo phố một lát, thấy ven đường hàng bán đồ ăn sáng.

Chân trời hửng sáng, ven đường ít sạp đồ ăn sáng.

Tuy trời nóng, nhưng nóng bốc lên trong nắng sớm ban mai, cái khí khói lửa nhân gian vẫn vô cùng an ủi lòng .

Úc Ly thấy ven đường sạp bán mì hải sản, chân liền như chôn tại chỗ.

"Tiêu ca, em đói ."

Phó Văn Tiêu nàng bận rộn cả đêm, chắc chắn là đói, liền : "Chúng ăn sáng thôi."

Úc Ly sờ soạng , : "Em mang tiền."

Tối qua nàng chỉ mải nghĩ đến chuyện hủy "Thần Tiên Say", vội vàng ngoài, quên cả mang tiền.

Phó Văn Tiêu : "Ta mang."

"Thật á?" Úc Ly hiếm khi tò mò, "Tiêu ca, mà cũng mang theo tiền ?"

Tối qua vội vàng như , mà vẫn nhớ mang tiền?

Phó Văn Tiêu mỉm : "Là tiền mang theo từ ban ngày, tối qua về kịp đồ, nên vẫn còn trong túi áo."

Úc Ly , vui vẻ. Đã tiền thì ăn thôi.

Vào sạp mì hải sản, Phó Văn Tiêu gọi thẳng năm bát.

Bà chủ quán hỏi: "Hai vị còn bạn cùng ?" Mì hải sản của quán họ suất đầy đặn, dĩ nhiên giá cũng rẻ, một ăn một bát là no căng.

"Không ," Phó Văn Tiêu đáp, "Chỉ chúng thôi."

Bà chủ khỏi liếc hai , ánh mắt dừng Phó Văn Tiêu, thầm nghĩ vị lang quân tuấn tú như thần tiên, ngờ ăn khỏe đến .

thể trông mặt mà bắt hình dong.

Phó Văn Tiêu bà chủ hiểu lầm, nhưng giải thích, chỉ cùng Úc Ly xuống.

Bàn ghế của quán nhỏ ngả màu đen, trông như cáu bẩn.

Phó Văn Tiêu là kỹ tính, đây tuyệt đối sẽ ăn ở nơi như thế . lúc , bên cạnh là một cô nương ung dung tự tại, ánh mắt chùng xuống, cũng thong dong xuống cùng nàng.

Bát mì nóng hổi bưng lên, Úc Ly cầm đũa ăn ngay.

Vẫn là hương vị đó, nước dùng vô cùng ngọt thanh, bên trong ít hải sản, còn cả cá phi lê chiên giòn.

Bận rộn cả đêm, sáng sớm ăn một bát mì thế , thật sự quá .

Phó Văn Tiêu : "A Ly, đừng ăn nhanh quá, cẩn thận bỏng."

Thấy trán nàng rịn mồ hôi, mượn bà chủ một chiếc quạt mo lớn, quạt cho nàng.

Chiếc quạt mo sờn rách vài chỗ, là loại quạt dân dã thường dùng, một chiếc thể dùng nhiều năm.

Thực khách xung quanh thấy một lang quân thanh tú, quý phái như cầm chiếc quạt dân dã quạt cho cô nương bên cạnh, ai cũng nhịn mà liếc , cảm thấy chiếc quạt trong tay bỗng trở nên sang trọng hẳn lên.

Bà chủ bưng bát mì còn , thấy quạt cho vợ, khỏi : "Lang quân đúng là thương vợ thật."

Bà cũng là đầu thấy ông chồng nào ngoài quạt cho vợ như thế.

Thường thì là vợ quạt cho chồng. Đối mặt với ánh mắt của , vẫn thản nhiên , chút gượng gạo, rõ ràng là chẳng hề để tâm.

Phó Văn Tiêu chút ngượng ngùng, ôn tồn : "Đó là lẽ đương nhiên ạ, vợ là bầu bạn cả đời với mà."

Bà chủ mát lòng mát , liền tặng họ thêm một cái trứng ốp la.

Chủ yếu cũng vì hai vị khách nết, thấy vui, hơn nữa Úc Ly ăn ngon lành quá, kéo thêm ít khách cho quán.

Úc Ly thấy trong bát thêm cái trứng ốp la, thầm nghĩ đúng là ăn , chỉ vài câu bà chủ vui vẻ, tặng thêm cả cái trứng.

"Tiêu ca, giỏi thật," nàng khen.

Phó Văn Tiêu chỉ đáp.

Thấy cứ quạt cho động đũa, Úc Ly giục: "Tiêu ca, mì nguội , ăn nhanh , để trương lên là mất ngon."

Phó Văn Tiêu "ừ" một tiếng, đặt quạt xuống, cũng bắt đầu ăn.

Chàng ăn nho nhã, từ tốn, nhanh chậm. Lúc Úc Ly ăn đến bát mì thứ hai, mới ăn một chút.

Bà chủ thấy cảnh đó, khỏi sững sờ.

Ban nãy bà cứ tưởng mấy bát mì là cho vị lang quân thần tiên ăn, ngờ là cho vợ . Nhìn cô nương mảnh mai là mà ăn khỏe ghê, thật khiến giật .

Ăn mì xong, Phó Văn Tiêu trả tiền, hai rời .

Đi ngang qua một hàng bánh nướng nhân thịt dê, Phó Văn Tiêu sợ nàng ăn no, mua mấy cái gói giấy dầu.

Úc Ly c.ắ.n một miếng bánh thơm lừng, hai mắt sáng lên: "Ngon quá, thua gì ở huyện thành."

Thấy nàng mồ hôi nhễ nhại, lấy khăn lau cho nàng, hỏi: "A Ly, khát ? Muốn uống bát chè ?"

Vừa phía hàng chè, bán chè đậu xanh, liền mua một bát cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-365.html.]

Ăn bánh nướng đúng là khô, bát chè đậu xanh, Úc Ly cảm thấy sảng khoái cả .

Ăn chè xong, hai rời .

Trời còn sáng hẳn, các ngõ phố lớn nhỏ nhộn nhịp, bắt đầu một ngày bận rộn.

Úc Ly dòng qua , cảnh tượng thật yên bình. Ai nấy đều bận rộn bươn chải vì cuộc sống, sống những ngày bình dị, an .

Tuy cuộc đời thỉnh thoảng cũng trắc trở, nhưng thế giới , đại đa thường vẫn cứ sống một cuộc đời bình thường, theo một quỹ đạo định sẵn, từ lúc sinh đến khi qua đời.

cả đời họ gánh vác quá nhiều thứ. Vương triều yên thì , nếu lỡ gặp thời loạn lạc, chịu khổ vẫn là những con bình dị .

"A Ly?"

Phó Văn Tiêu gọi nàng một tiếng. Không nàng đang nghĩ gì mà vẻ mặt bỗng xa xăm, ánh mắt thản nhiên.

Giờ khắc , dường như nàng đang ở xa, bất giác nắm chặt lấy tay nàng.

Úc Ly hồn, bàn tay đang nắm, rút , : "Về thôi."

Phó Văn Tiêu đáp, hỏi: "Em còn đói ?"

"Không đói nữa," Úc Ly , "Lát nữa còn buồn ngủ, nên ăn no quá, căng bụng khó chịu lắm." (Đương nhiên, nếu căng bụng thật, chỉ cần truyền cho chút dị năng là tiêu hóa gần hết ngay.)

Nghĩ , nàng thấy dị năng đúng là tiện thật.

Ngày thường thể cứu , ăn no quá còn thể dùng để tiêu bớt.

Phó Văn Tiêu nàng , khỏi thấy buồn , thầm nghĩ chắc cũng chỉ nàng mới dùng thứ sức mạnh thần kỳ đó việc .

Nếu là khác sức mạnh đó, e là sẽ dùng nó để tranh giành lợi lộc.

Mưu cầu vinh hoa phú quý, để bản sống hơn, đó là bản năng của con .

Thư Sách

Về đến dinh thự, vị quản sự thức cả đêm vội đón.

"Thế tử, phu nhân, hai vị về." Ông hai , "Có cần dùng bữa sáng ạ?"

Phó Văn Tiêu : "Không cần, chuẩn nước tắm rửa."

Quản sự một tiếng, vội sắp xếp.

Bận rộn cả đêm, Úc Ly mồ hôi bụi đất, khó chịu vô cùng, nàng liền tắm.

Phó Văn Tiêu cũng qua một phòng tắm khác.

Lúc tắm xong , thấy quản sự chờ.

Quản sự tiến lên bẩm báo: "Thế tử, thuộc hạ theo lệnh ngài báo tin cho Phương tiểu hầu gia. Lúc cổng thành mở, Phương tiểu hầu gia cũng dẫn khỏi thành ạ."

Phó VănTiêu "ừ" một tiếng, "Những khác thì ?"

"Bọn họ vẫn nhận tin tức ạ."

Phó Văn Tiêu nhếch mép khẩy: "Được , ngươi cứ cho theo dõi tiếp ."

"Vâng ạ."

Phó Văn Tiêu lấy khăn lau tóc qua loa, về phòng.

Vừa cửa, một luồng lạnh ập đến.

Trong phòng đặt nhiều chậu đá, Úc Ly sợ nóng nên lượng đá đặt cũng nhiều, cả căn phòng đều mát lạnh.

Cứ đến mùa đông, các gia đình giàu cho trữ đá, đợi đến mùa hè dùng để giải nhiệt.

Đá mùa hè vô cùng đắt đỏ, nhà bình thường dám dùng nhiều, dù dùng cũng chủ yếu là để bảo quản thức ăn.

Rất hiếm ai đặt đá khắp phòng như thế .

Phó Văn Tiêu bước , thấy Úc Ly tắm rửa xong, đang lim dim ngủ gật, Thanh Hoàn đang lau khô tóc cho nàng.

Chàng nhận lấy khăn, bảo nha lui xuống.

Nghe động, Úc Ly mở mắt , ngáp một cái : "Chắc là vẫn còn 'Thần Tiên Say' tẩu tán ở những nơi khác, cho hủy hết mới ."

Biệt viện Cao gia là nơi chế tạo "Thần Tiên Say", nhưng vẫn một lượng lớn tuồn ngoài.

Đối với thứ độc hại , Úc Ly nay thể dung thứ, hủy sạch tận gốc, lòng nàng yên.

Phó Văn Tiêu : "Em yên tâm, chuyện giao cho Phương Bích Hạc, sẽ xử lý thỏa."

"Hả?" Úc Ly ngạc nhiên , "Phương Bích Hạc đang ở tỉnh thành ? Hắn về kinh thành ?"

Ra Giêng, lúc Phương Bích Hạc rời , nàng nghĩ nhiều. Sau phận của , nàng cũng hiểu đến Giang Nam là để tra sổ sách, hẳn là liên quan đến đám tham quan. Vì việc kiểm toán, suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t, thể thấy động chạm đến lợi ích của ít kẻ.

Phương Bích Hạc chứng cứ, lẽ mang về kinh thành mới đúng.

Phó Văn Tiêu : "Hắn mới đến đây mấy hôm , là phụng mật chỉ."

Úc Ly hiểu ngay: "Cũng vì 'Thần Tiên Say' ?"

Biết Phương Bích Hạc ở đây, Úc Ly liền yên tâm. Đợi tóc lau khô, nàng xuống giường, nhanh chóng ngủ .

Tóc Phó Văn Tiêu còn khô, bên mép giường hong tóc, tiện tay xem qua một vài thư tín mà quản sự đưa tới.

Một lúc lâu , cất thư tín, sờ thử tóc thấy khô, cũng lên giường nghỉ ngơi.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...