Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 355

Cập nhật lúc: 2025-10-22 07:26:42
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

Hôm nay Úc Ly và Phó Văn Tiêu dậy muộn.

Lúc hai ăn sáng, Chu thị cứ dặn dặn : "Tiêu ca nhi, tối qua hai đứa uống gì mà nhiều rượu thế? Con hình như uống canh giải rượu ? Có khó chịu trong ?"

Nói , bà bưng tới một bát canh giải rượu mới nấu sáng nay.

Tối qua bọn họ còn uống tiếp ngoài sân, Chu thị riêng nấu hai bát canh giải rượu để ở bếp. Mạnh Hành Thuyền bưng một bát cho Phó Liệt Vân, bát còn vẫn còn nguyên. Sáng nay thấy , Chu thị Phó Văn Tiêu uống, nên nấu một bát khác.

Thế nên thấy hai dậy muộn, bà cũng nghĩ nhiều, chỉ đinh ninh là Phó Văn Tiêu say rượu nên ngủ li bì.

Úc Ly bát canh giải rượu, liền nhớ tới cái vị kỳ quái của nó, khỏi liếc .

Thật , tối qua nàng quên bưng canh giải rượu cho .

Phó Văn Tiêu thấy nàng , thừa nàng đang nghĩ gì. Chàng buồn , nhưng vẫn thản nhiên uống hơn nửa bát, cảm ơn Chu thị.

Đợi Chu thị rời , Úc Ly mới hỏi: "Chàng thấy khó uống ?"

Nhìn vẻ mặt tỉnh bơ, nàng cứ tưởng đang uống nước lọc.

"Cũng tạm," Phó Văn Tiêu , "Vẫn dễ uống hơn t.h.u.ố.c của đại phu."

Úc Ly nghĩ đến thứ nước t.h.u.ố.c đắng ngắt lúc , bất giác rùng , gật gù đồng ý: " thật, gì khó uống hơn thuốc."

Nàng thấy thật may mắn vì thức tỉnh dị năng, thể tự chữa trị, thể khỏe mạnh, cần uống thứ t.h.u.ố.c đắng khủng khiếp đó nữa.

Hai xuống ăn sáng.

Bữa sáng hôm nay trứng luộc, bánh hành rán ăn kèm cháo khoai lang, và một đĩa rau trộn.

Úc Ly đói meo, ngửi thấy mùi bánh hành thơm phức, liền ăn ngấu nghiến, cảm thấy ngon lạ thường.

Phó Văn Tiêu múc cho nàng bát cháo khoai, dặn dò: "Ly Nương, ăn chậm thôi, kẻo nghẹn."

"Em đói quá," nàng nhồm nhoàm, "Tối qua tiêu hao nhiều sức, dùng dị năng để hồi phục..."

Mệt mỏi cả đêm khiến nàng đói hơn khi.

Mặt Phó Văn Tiêu ửng đỏ, khẽ ho một tiếng, gì thêm.

Chàng lặng lẽ bóc vỏ trứng cho nàng, thấy bên mép nàng dính vụn bánh, liền lấy khăn lau giúp. Khi đôi mắt trong veo của nàng sang, lồng n.g.ự.c nóng lên, kìm cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng.

Một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua mà khiến lòng xao xuyến.

Tim đập lỡ một nhịp, Úc Ly chằm chằm vành tai đỏ rực của , đó cũng "lễ thượng vãng lai" mà hôn đáp lễ.

Phó Liệt Vân họ dậy, đang định qua tìm thì thấy cảnh đó, bèn luôn.

Mạnh Hành Thuyền hiểu, đang định mở miệng thì thấy tướng quân lườm một cái, lập tức im bặt.

Ra đến sân ngoài, Mạnh Hành Thuyền mới hỏi: "Tướng quân, chúng định tìm Thế tử và phu nhân ?"

Bọn họ sắp , định qua chào từ biệt Thế tử và Thế tử phu nhân. Nào ngờ còn thấy , tướng quân đột ngột , hiểu là ý gì.

Phó Liệt Vân im lặng một lúc : "Bọn họ đang ăn sáng, chúng đừng phiền, đợi họ ăn xong ."

Vợ chồng son tình cảm , quấn quýt rời, trưởng đương nhiên mừng cho nghĩa .

Chỉ là ngờ, là cô nương bạo dạn như . xem cái vẻ sung sướng của Tiêu , chắc là thích lắm đây.

Chờ Úc Ly và Phó Văn Tiêu ăn sáng xong, Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền mới qua từ biệt.

Úc Ly hỏi: "Liệt ca, các đường nào? Đi đường thủy đường bộ?"

"Đi đường thủy ạ," Mạnh Hành Thuyền trả lời, "Bọn sẽ thuyền hàng, hôm nay chuyến tỉnh Thanh Giang."

Úc Ly họ một lượt, đột nhiên hỏi: "Có cần em tiễn các một đoạn ?"

"Hả?" Mạnh Hành Thuyền hiểu ý nàng.

Úc Ly tiếp: "Chuyến của các e là an lắm, là để em hộ tống các một đoạn nhé." Nói thật, cứ nghĩ đến những vết thương Phó Liệt Vân lúc nam hạ, nàng yên tâm.

Thư Sách

Phó Liệt Vân hiện là thống soái của Phó gia quân, tuyệt đối thể xảy chuyện.

Ngay cả trấn tĩnh như Phó Liệt Vân cũng nàng cho ngớ .

Nàng hộ tống họ một đoạn đường?

Là ý đó thật ?

Lúc , Úc Ly : "Liệt ca, thương nặng như , về dọc đường, vẫn sẽ kẻ chặn đường tay với các ?"

Phó Liệt Vân cuối cùng cũng hiểu ý nàng, vẻ mặt chút kỳ quái: "Đa tạ , vết thương của đỡ nhiều , thể ứng phó ."

Mạnh Hành Thuyền cũng gật đầu lia lịa: "Thế tử phu nhân, ngài cần lo lắng, chúng sẽ bảo vệ tướng quân!"

Nói đến đây, chút áy náy. Chuyến nam hạ là do bọn thuộc hạ hộ vệ bất lực, mới để tướng quân thương nặng như .

Úc Ly hoài nghi , sang Phó Văn Tiêu, hỏi ý .

Bắt gặp ánh mắt của nàng, Phó Văn Tiêu khựng , : "Liệt ca, chúng tiễn một đoạn đường ."

Phó Liệt Vân: "..."

Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền đều cho sững sờ, phản ứng kịp.

Chàng đến góp vui gì chứ? Lẽ khuyên thế tử phu nhân đừng xúc động mới ? Mấy gã đàn ông bọn họ, cần gì họ tiễn?

Lúc Chu thị xách một túi bánh ngô nướng , liền tin Phó Văn Tiêu và Úc Ly hộ tống Phó Liệt Vân bắc thượng.

Bà sững , Úc Ly và Phó Văn Tiêu, bình tĩnh : "Vậy để thu xếp hành lý cho các con."

Nói bà đặt túi bánh xuống, thu xếp hành lý thật.

Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền mà ngơ ngác. Họ ngờ Chu thị những ngăn cản, mà còn thản nhiên thu xếp hành lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-355.html.]

Không đúng, với tính của Chu thị, lẽ lo lắng ngăn cản họ mới đúng.

Sao thể để Thế tử gia và Thế tử phu nhân hộ tống họ bắc thượng? Đáng lẽ là họ hộ tống Thế tử và Thế tử phu nhân mới , là ngược đời ?

"Chu dì," Phó Liệt Vân gọi một tiếng, vẻ mặt tán đồng.

Bọn họ Phó Văn Tiêu và Úc Ly chỗ nguy hiểm.

Chu thị với , : "Không , Ly Nương lợi hại lắm, Ly Nương tiễn các con, mới yên tâm."

Nghe câu , Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền lập tức ý thức điều gì, khỏi đầu Úc Ly.

Lần đầu họ thấy nàng là ở một nhà nông bên ngoài huyện Sơn Bình.

Lúc đó, trong sân la liệt . Bọn chúng là do Tam hoàng tử phái tới, đều là kẻ võ, nhưng nàng thể một xử lý hết, thể thấy nàng quả thật vô cùng lợi hại.

Sau nàng luyện một loại thể thuật, họ càng đ.á.n.h giá cao thực lực của nàng.

Thật , họ cố gắng đ.á.n.h giá nàng cao, thậm chí còn thấy may mắn vì nàng thực lực như mới thể chống đỡ những âm mưu toan tính.

mà, phản ứng của Phó Văn Tiêu và Chu thị đều cho họ , lẽ họ vẫn đ.á.n.h giá thấp thực lực của nàng.

Họ đều , Phó Tiêu là một thông minh, chuyện gì nắm chắc mười phần, sẽ bao giờ dễ dàng mở miệng. Với sự yêu chiều của dành cho Úc Ly, chắc chắn sẽ để nàng mạo hiểm.

vẫn đồng ý, thể thấy cũng yên tâm về thực lực của nàng.

Phó Liệt Vân nghĩ ngợi, nghiêm túc hỏi: "Thế tử, võ nghệ của phu nhân thế nào?"

Mạnh Hành Thuyền tò mò đ.á.n.h giá Úc Ly. Thế tử phu nhân xinh như hoa như ngọc, nếu từng thấy nàng tay, thật khó tin nàng thể đ.á.n.h thê t.h.ả.m đến .

Hắn thật sự hiểu nổi, vì Thế tử và Chu thị đều tin tưởng nàng đến thế, cảm thấy nàng ở đây thì dù là sát thủ hung ác nhất cũng đáng sợ.

Phó Văn Tiêu , mà về phía Úc Ly.

Úc Ly cũng họ tin . Nàng quanh, cầm một hạt thông bàn, búng về phía sân.

Một tiếng "phụt", tảng đá lớn hòn non bộ vỡ tan tành.

Đồng tử Phó Liệt Vân co rụt .

Mạnh Hành Thuyền trợn mắt há mồm cảnh , dậy qua xem xét, nhặt lên hai mảnh đá vỡ to bằng nắm tay, vết nứt còn mới, đúng là mảnh vỡ .

Hắn đưa mảnh đá cho Phó Liệt Vân xem.

Phó Liệt Vân cầm lấy một mảnh, ước lượng trong tay, đá cứng, thường thể nào dùng một hạt thông mà nó vỡ .

Phó Văn Tiêu thì cầm một mảnh khác, đưa cho Úc Ly.

Úc Ly ngay mặt họ, bóp tảng đá vỡ thành từng mảnh nhỏ, bóp nát thành bột mịn.

Bột đá mịn từ tay nàng rơi lả tả xuống mặt bàn, lẫn với mấy hòn đá nhỏ.

Thấy cảnh tượng đó, cả hai đều im bặt.

Nếu Phó Liệt Vân còn đang cầm mảnh đá , họ tưởng nàng bóp nát bột mì.

Chu thị thu xếp hành lý xong , hỏi: "Các con khi nào xuất phát?"

"Đi ngay bây giờ ạ," Úc Ly đầu với họ, "Liệt ca, thuyền hàng của em gái hôm nay tỉnh thành lấy hàng, chúng thể nhờ thuyền của em ."

Phó Liệt Vân lơ đãng "ừ" một tiếng, mắt vẫn dán chặt mấy viên đá bóp nát bàn, mân mê trong tay, đang nghĩ gì.

Mạnh Hành Thuyền cũng phản ứng tương tự, cũng đang nghiên cứu mấy hòn đá nhỏ bàn.

Chu thị thấy họ thất thần, khó hiểu : "Các con ?"

Khi bà thấy mấy hòn đá nhỏ bàn, và viên đá Úc Ly đang cầm trong tay, bà liền hiểu .

Sức Úc Ly lớn cỡ nào, Chu thị cũng rõ, nhưng chồng nàng dâu sớm tối bên , bà nhiều hơn khác. Rất nhiều bà thấy Úc Ly bóp đá dễ như bóp bột, thoải mái nghiền nát thành bột mịn.

Đây cũng là lý do vì mỗi Úc Ly xa, bà đều bình tĩnh, cần hỏi nàng gì.

Ly Nương sức mạnh như , trèo tường như bay, còn võ, gì mà lo lắng?

So thì, Phó Liệt Vân và mới là những đáng lo.

Thu xếp hành lý xong, cả nhóm chuẩn lên đường.

Chu thị dúi cho họ ít thức ăn tự , bảo họ ăn dọc đường, kéo tay Úc Ly dặn dò: "Ly Nương, ngoài chú ý ăn uống, đừng để đói."

Úc Ly ngoan ngoãn gật đầu: "Mẹ yên tâm, con sẽ chú ý."

Chu thị sang dặn Phó Văn Tiêu: "Tiêu ca, con chăm sóc Ly Nương cẩn thận, đừng để nó đói! Nếu gặp nguy hiểm gì, cứ trốn lưng Ly Nương, ?"

Phó Văn Tiêu bật : "Mẹ yên tâm, con ."

Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền , vẻ mặt trở nên kỳ quái.

Bọn họ giờ hiểu , xem Thế tử phu nhân chỉ cứu mạng Thế tử, mà thậm chí còn vũ lực kinh để bảo vệ . Thảo nào Thế tử lấy phận "Phó Văn Tiêu" để thi khoa cử.

Có một phu nhân lợi hại như bảo vệ, kẻ nào động đến cũng dè chừng.

Chu thị dẫn hai đứa trẻ cửa tiễn.

Bà dặn dặn : "Liệt ca, con nhất định giữ gìn sức khỏe đấy, ?"

Phó Liệt Vân khẽ gật đầu, trịnh trọng : "Chu dì, dì yên tâm, con sẽ! Dì cũng bảo trọng, nếu rảnh, con sẽ về thăm dì."

Chu thị gượng .

Sao mà dễ dàng như ? Hắn là thống soái Phó gia quân, thánh chỉ thì tự ý rời khỏi Bắc Cương. Lần mạo hiểm nam hạ, vết thương chuyến hung hiểm nhường nào, kẻ g.i.ế.c nhiều đếm xuể.

Trời cao đất rộng, gặp , chẳng là khi nào.

Chu thị ở cửa, theo bóng họ rời , mãi đến khi khuất hẳn, bà mới cúi đầu lau vội giọt nước mắt.

"Bà nội?" Hai đứa trẻ ôm lấy bà an ủi, "Bà nội đừng , đại bá sẽ sớm thăm chúng mà."

Chu thị ôm chúng lòng: "Ừ, chúng sẽ còn gặp ."

**

 

 

 

 

 

Loading...