Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 353
Cập nhật lúc: 2025-10-21 07:25:27
Lượt xem: 114
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng mấy chốc đến Tết Đoan Ngọ.
Năm nay chỉ Úc Ly, mà Phó Liệt Vân cũng ở nhà, cả nhà sum vầy, Chu thị quyết định tổ chức một cái Tết thật tươm tất.
Sáng sớm tinh sương, bà bày lá dong gói bánh chưng. Bà gói hai loại: bánh chưng thịt và bánh chưng nhân táo đỏ. Mạnh Hành Thuyền và Phó Liệt Vân cũng xắn tay phụ giúp.
Điều bất ngờ nhất là Phó Liệt Vân gói bánh. Động tác của thành thạo, gói nhanh , chiếc bánh nào chiếc đó vô cùng chắc chắn.
Mạnh Hành Thuyền há hốc mồm kinh ngạc: "Tướng quân, ngài... ngài gói bánh chưng á?"
Úc Ly cũng khỏi liếc Phó Liệt Vân, thể tin nổi. Một vẻ ngoài nghiêm nghị như , một vị tướng quân quen việc chinh chiến sa trường, thể thành thạo việc bếp núc đời thường thế .
Thấy đều đổ dồn ánh mắt về phía , như thể tin nổi, Phó Liệt Vân chỉ bình thản đáp: "Trước đây gói ."
Chu thị ha hả giải thích: "Có gì lạ ? Liệt ca còn nấu cơm nữa đấy, món thịt nướng của nó là ngon nhất. Hồi , nó thường cùng Tiêu ca và Vũ ca săn, khi núi mấy ngày về, cơm nước dĩ nhiên tự lo. Liệt ca là trưởng, chăm lo cho các , nên cũng ráng học nấu nướng..."
Nhắc đến đây, nụ của bà xen lẫn chút dịu dàng hoài niệm.
Úc Ly bà nhắc đến "Vũ ca", trong lòng liền hiểu, đó hẳn là con trai của bà, cha của hai em Phó Yến Hồi. Nhìn nụ của chồng, hiểu lòng nàng chợt trùng xuống.
Gói bánh xong xuôi, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng ngoài mua thêm thức ăn. Tết nhất mà, đương nhiên thêm món, hơn nữa trưởng Phó Liệt Vân cũng ở đây, ai cũng một cái Tết thật trọn vẹn. Chờ qua Đoan Ngọ, Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền sẽ rời , gặp cũng là khi nào.
Trên đường, Úc Ly khẽ hỏi: "Vũ ca... là con trai của ?"
"Phải," Phó Văn Tiêu đáp, "Nhũ tên là Phó Vũ Thanh."
"Vậy... của Yến Hồi và Yến Sanh ?"
"Nàng qua đời vì khó sinh."
Úc Ly bất giác nhíu mày. Nàng kỹ thuật y tế ở thế giới lạc hậu, phụ nữ sinh con chẳng khác nào bước một chân qua Quỷ Môn Quan. Giống như sản phụ mà nàng cứu tháng , nếu nàng tay kịp thời, phụ nữ đó chắc chắn c.h.ế.t vì băng huyết, một xác hai mạng.
Ở những nơi nàng thấy, còn bao nhiêu phụ nữ bỏ mạng vì sinh nở?
phụ nữ thể sinh con, nhân loại cần duy trì nòi giống, cần truyền thừa, nối tiếp từ thế hệ sang thế hệ khác. Quan niệm ở thế giới là , phụ nữ sớm muộn đều lấy chồng, nếu sẽ coi là khác , sinh con cũng xem là dị loại, mắng là "gà đẻ trứng".
"A Ly?" Thấy tâm trạng nàng chùng xuống, Phó Văn Tiêu lo lắng nắm lấy tay nàng, ôn tồn : "Em đừng nghĩ nhiều quá."
Úc Ly thở hắt một , với : "Cho nên, nếu cơ hội, vẫn nên để các cô gái luyện tập thể thuật, tăng cường thể chất, như lúc sinh con sẽ dễ xảy chuyện."
Kỹ thuật y tế ở thế giới thể cải thiện trong thời gian ngắn, thì chỉ thể nâng cao thể chất của con , giúp họ bớt bệnh tật, trở nên khỏe mạnh hơn.
Trước mắt nàng thể đổi gì nhiều, chỉ thể từng chút một. Dù thì kiếp của nàng hẳn là sẽ sống lâu, thể nhiều việc.
Phó Văn Tiêu mỉm gật đầu, kìm đưa tay xoa đầu nàng: "A Ly , nếu cơ hội, lẽ chúng thể..."
Chàng hết câu. Chàng nay bao giờ những chuyện nắm chắc, nếu cũng chỉ là lời suông, ý nghĩa gì.
Lúc hai về nhà, tay xách nách mang ít thức ăn. Phó Liệt Vân thấy cảnh Úc Ly xách giỏ, còn Phó Văn Tiêu thì hai tay đầy ắp nguyên liệu tươi ngon, cảm thấy cảnh tượng mới mẻ ấm áp đến lạ.
"Tướng quân, Thế tử gia trông giống hệt mấy ông chồng giúp vợ việc nhà." Mạnh Hành Thuyền ghé tai nhỏ, "Trước đây chỉ thấy ngài cầm đao cầm kiếm c.h.é.m , chứ bao giờ thấy ngài mấy việc ? Thế tử đổi nhiều thật."
Mỗi thấy dáng vẻ đời thường của Thế tử, vô cùng cảm khái. Thế tử của bọn họ thật sự đổi quá nhiều, trở nên ôn hòa hơn, còn vẻ ngạo mạn, lạnh lùng, hành sự ngang tàng khiến khác sợ hãi như nữa.
Phó Liệt Vân : "Thật , cốt cách của Tiêu bao giờ đổi."
Thứ ăn xương tủy thì thể đổi . Chẳng qua là vì gặp quan trọng nhất của đời , nên mới trút bỏ lớp vỏ kiêu ngạo cần thiết, cùng nàng bầu bạn cả đời, bất giác gần gũi nàng hơn, và vì thế mà trở nên vui vẻ.
Ngay cả việc cùng nàng mua thức ăn thôi cũng đủ khiến hạnh phúc.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn, bàn còn cả rượu.
Phó Văn Tiêu và Phó Liệt Vân đều uống một chút. Hai nâng chén, cần nhiều, tâm tình đều gửi gắm trong ly rượu.
Mạnh Hành Thuyền rót rượu cho , đến lượt Úc Ly, hỏi: "Phu nhân, ngài dùng một ly ?"
"Không !"
Thư Sách
"A Ly đừng uống!"
Chu thị và Phó Văn Tiêu gần như đồng thanh ngăn , Mạnh Hành Thuyền giật , ngơ ngác : "Thế tử, đây là rượu hoa quả (hoa nhưỡng) nhẹ thôi, chắc ạ?"
Chu thị : "Không , Ly Nương uống rượu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-353.html.]
Phó Văn Tiêu cầm ly rượu mặt Úc Ly , : "A Ly uống rượu, nàng uống dễ say lắm."
Úc Ly bộ dạng khẩn trương của hai , tuy trong lòng chút thèm thuồng, nhưng cuối cùng vẫn đành bỏ ý định. Ngày mai Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền sẽ , nếu đêm nay nàng uống say chạy mất thì đúng là thật.
Bữa cơm kéo dài lâu, Phó Liệt Vân và Phó Văn Tiêu dường như đều ngà ngà say.
Sau khi Chu thị và Mạnh Hành Thuyền dọn dẹp bát đũa, hai sân , im lặng hòn non bộ, trông chút ngẩn ngơ. Mọi cũng ai đến phiền họ.
Đêm khuya, Úc Ly đang trong phòng tiểu thuyết thì thấy Phó Văn Tiêu trở về. Chàng phòng liền bước tới ôm chầm lấy nàng.
Hơi rượu nồng nàn quyện với mùi hương hoa mai thoang thoảng . Úc Ly bất giác hít hà, mùi hương mà dễ chịu đến lạ. Bị men kích thích, nàng bắt đầu thấy thèm rượu.
Phó Văn Tiêu cúi xuống, áp hai tay lên má nàng hôn lên môi nàng. Vị rượu từ đầu lưỡi truyền sang khiến Úc Ly thoáng chút choáng váng. Khi buông , nàng hỏi: "Chàng uống với Liệt ca nữa ?"
Chàng vùi mặt vai nàng, khẽ "ừ" một tiếng.
Thảo nào say đến mức .
Úc Ly vòng tay qua vai , bất giác l.i.ế.m môi. Dư vị của rượu vẫn còn đọng , thật sự thơm. Nàng bực bội, tại thể chất của thể uống rượu cơ chứ?
Phó Văn Tiêu cứ im lặng ôm nàng, thở đều đều, dường như ngủ gật.
Úc Ly : "Tiêu ca, rửa mặt hẵng ngủ."
Chàng khẽ đáp một tiếng, chậm chạp dậy, nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đôi mắt đăm đăm nàng: "A Ly, em cùng ."
Úc Ly ngạc nhiên , xác nhận là say thật . Nếu , sẽ bao giờ đưa yêu cầu như . Thấy say đến thế, nàng cũng yên tâm để tự tắm, lỡ ngã ngạt nước thì nguy.
"Được ," nàng kéo dậy.
Dù say đến mức , Phó Văn Tiêu vẫn cố gắng tự lo liệu. Đứng bồn tắm, định cởi áo, chợt khựng , đầu nàng, ngượng ngùng : "A Ly, em... em đừng ."
Úc Ly: "..." Say đến thế mà vẫn còn nhớ chuyện ?
Nàng đành im lặng xoay , tỏ ý .
Phía vang lên tiếng sột soạt, đến tiếng nước ào.
Lát , nàng thì thấy ngơ ngác trong bồn tắm, mái tóc đen dài xõa tung mặt nước. Dưới ánh đèn mờ ảo, tựa như một yêu ma tuyệt sắp bước từ làn nước.
Úc Ly vội lắc đầu xua cái ý nghĩ kỳ quái đó. Chắc là do ban nãy cuốn tiểu thuyết chí dị thần ma, trong đó đoạn yêu ma quyến rũ thư sinh, nên mới liên tưởng lung tung.
Có lẽ thấy nàng , trong bồn tắm ngẩng lên, đôi mắt đen láy chút mơ màng: "A Ly, em đừng trộm."
Úc Ly: "... Ta trộm, quang minh chính đại!" Nàng lý lẽ hùng hồn, "Với , chúng là phu thê mà? Ta xem một chút thì chứ?" Lần , còn tự nguyện cho nàng xem cơ mà.
Phó Văn Tiêu ngơ ngác nàng, mất một lúc mới tiêu hóa lời nàng, gật đầu: "Ừm, A Ly thể xem."
Dứt lời, bật dậy khỏi bồn tắm, tiếng nước vang lên ào ào.
Úc Ly: "..." Xem đúng là say trời đất gì nữa .
Vật lộn một hồi trong phòng tắm, cuối cùng Úc Ly cũng đưa Phó Văn Tiêu về phòng. Thấy tóc ướt sũng, nàng lấy khăn lau cho . bình thường là lau tóc cho nàng, nàng chẳng quen việc , kiểm soát lực tay, lỡ giật đứt mấy sợi tóc của .
Nhìn mấy sợi tóc đen quấn ngón tay, nàng vội vứt xuống đất, phi tang.
Úc Ly chột , vội vàng nhẹ tay: "Tiêu ca, em cố ý..."
Phó Văn Tiêu im lặng cầm lấy khăn, tự lau tóc. Thấy thể tự lo , Úc Ly cũng hành hạ tóc nữa.
Nàng lấy quạt quạt. Đêm Đoan Ngọ oi bức kinh khủng. Vừa từ phòng tắm , nàng càng thấy nóng, mồ hôi vã như tắm.
"Tiêu ca, lúc nãy hai uống nữa ?" Úc Ly quạt hỏi.
Lúc bàn cơm, họ uống ít. Nghĩ đến mai Phó Liệt Vân , cũng ai nỡ cản. ngờ đó hai còn uống tiếp.
Phó Văn Tiêu : "Là Liệt ca uống, uống cùng ."
"Thật ?" Úc Ly , nàng thấy Phó Liệt Vân giống ham rượu.
Chàng "ừ" một tiếng. Khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ giờ đây ửng hồng vì men rượu, mang một vẻ quyến rũ động lòng . Dưới ánh đèn, càng giống yêu ma mê hoặc lòng , khiến cam tâm tình nguyện sa cạm bẫy.
Úc Ly kìm mà thêm vài , tim đập thình thịch, mặt cũng nóng bừng lên. Nàng phát hiện, hình như cũng thuộc dạng háo sắc, nếu thấy bộ dạng say rượu của nảy sinh ý nghĩ gì đó...
Mà thôi, họ là phu thê, " gì đó" thì cũng ?
Lau khô tóc xong, Phó Văn Tiêu bỏ khăn xuống, vươn tay kéo nàng lòng, quấn quýt chịu buông. Chàng vùi mặt cổ nàng, hôn lên vành tai nàng, thì thầm: "A Ly, nên nghỉ ngơi thôi."