Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-10-21 07:23:15
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ăn sáng xong, Úc Ly liền khỏi nhà.

Dạo nàng bận, ngoài việc cửa hàng phụ giúp, nàng cũng qua bên nữ thục hỗ trợ.

Hiện tại mỗi tháng nàng đều chia ít bạc từ cửa tiệm của Úc Kim, khiến nàng cảm thấy nếu gì thì áy náy, đồng thời cũng san sẻ gánh nặng cho em gái.

Vừa bên nữ thục đang thiếu , thỉnh thoảng nàng còn thể kiêm luôn việc dạy học, hoặc là chỉ điểm cho các học sinh nữ thục luyện thể thuật.

Phó Văn Tiêu hôm nay cùng nàng.

Chàng chút lưu luyến kéo tay nàng hỏi: "A Ly, hôm nay em vẫn đến cửa tiệm ?"

Úc Ly "ừ" một tiếng, : "Tiện thể ghé qua nữ thục xem . Còn nữa... trong thành nhiều kẻ vô công nghề, em thấy nên để bọn họ tìm việc gì đó đàng hoàng mà , đỡ ảnh hưởng đến trị an trong thành."

Nghe nàng , Phó Văn Tiêu sửng sốt, bật .

Chàng : "Vậy cũng , nhưng em cũng đừng để mệt quá."

"Không ." Vẻ mặt Úc Ly thản nhiên, "Chỉ là mấy kẻ ăn hại thôi mà, chẳng tốn sức mấy, xử lý bọn họ dễ như trở bàn tay..."

Phó Liệt Vân ngang qua mấy lời , chỉ lặng lẽ liếc cặp vợ chồng son đang dính lấy , lẳng lặng tránh .

Một kẻ độc như thật sự hiểu nổi mấy cặp vợ chồng trẻ bây...

Tiễn vợ , Phó Văn Tiêu liền qua giảng giải cặn kẽ thể thuật cho Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền, đồng thời đề nghị Mạnh Hành Thuyền nên luyện .

"Ta luyện ?" Mạnh Hành Thuyền chút ngạc nhiên.

tướng quân luyện cùng ?

Phó Văn Tiêu giải thích: "Vết thương của Liệt ca vẫn lành hẳn. Bộ thể thuật thích hợp cho đang thương hoặc đang bệnh luyện, chờ đến khi bình phục mới thể bắt đầu. Cho nên thời gian ngươi cứ luyện , nhân lúc các ngươi còn ở đây, nếu trong quá trình luyện tập vấn đề gì, chúng cũng tiện xem giúp."

Ngộ tính và tư chất mỗi khác , nên khi luyện tập thể thuật, vấn đề gặp cũng khác .

Đương nhiên, nếu ai chỉ điểm, chỉ thể tự chậm rãi mày mò, kiên trì luyện tập, đến khi thành thạo thì vấn đề cũng sẽ giải quyết, vẫn thể đạt hiệu quả tương tự, chỉ là tốc độ sẽ chậm.

nếu chỉ điểm, sẽ luyện nhanh hơn, đường vòng, cũng bớt khổ sở.

Đối với các võ tướng mà , đương nhiên là càng nắm giữ bộ sơ cấp thể thuật nhanh càng , như khi họ chiến trường cũng thể cố gắng bảo tính mạng.

Phó Văn Tiêu dĩ nhiên là hy vọng Phó gia quân ngày càng . Nếu Phó Liệt Vân tự đến đây, cũng sẽ cho đưa bộ thể thuật đến Bắc Cương, giao cho Phó Liệt Vân.

Thư Sách

Mạnh Hành Thuyền xong, dĩ nhiên ý kiến.

Vết thương tướng quân vẫn lành hẳn, đúng là thể cử động mạnh, lỡ như miệng vết thương vất vả lắm mới khép rách thì .

Mạnh Hành Thuyền bắt đầu luyện tập.

Tối hôm qua khi nhận bản vẽ tay của Phó Văn Tiêu, và tướng quân cùng nghiên cứu, đồng thời cũng ghi nhớ kỹ bộ thể thuật . Vì hôm qua trời quá muộn nên họ bắt tay luyện.

Phó Liệt Vân bên cạnh quan sát, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Chỉ xem các động tác thể thuật bản vẽ thì thực cũng gì, vẫn tự luyện tập mới hiệu quả .

Đương nhiên, tin tưởng Phó Văn Tiêu, trong lòng vô cùng mong chờ bộ thể thuật .

Mạnh Hành Thuyền mới luyện một lúc, sắc mặt Phó Liệt Vân dần trở nên kỳ quái.

Một lúc lâu , đầu hỏi Phó Văn Tiêu: "Tiêu , ai luyện bộ thể thuật ... cũng đều sẽ như ?"

" ." Phó Văn Tiêu thản nhiên đáp, "Giai đoạn đầu đều sẽ trải qua quá trình . Chờ luyện thành thạo, cơ thể dần thích ứng thì sẽ còn khó chịu như nữa."

Phó Liệt Vân đăm chiêu bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, hốc mắt dần đỏ hoe của Mạnh Hành Thuyền, hỏi: "Vậy còn thì ? Lúc cũng như ?"

Phó Văn Tiêu tỏ hết sức bình thản: "Ta thì , đối với , chút chẳng thấm ."

Phó Liệt Vân sững sờ: "Vậy ?"

Hắn nghĩ đến ba năm trải qua, lòng đột nhiên nhói đau. Tuy Tiêu kỹ, nhưng , suýt nữa thì c.h.ế.t. Đệ thể sống sót, là vì may mắn gặp thế tử phu nhân.

Nếu , thật sự sẽ c.h.ế.t mùa đông năm , đúng như kế hoạch của kẻ nào đó.

"Tiêu ..." Phó Liệt Vân vỗ vai , "Đệ chịu khổ ."

Phó Văn Tiêu bỗng nhiên bật , : "Không cần . Thật may mắn, nếu dùng ba năm đó để đổi lấy cuộc gặp gỡ với A Ly, cam tâm tình nguyện."

Dùng ba năm thống khổ đổi lấy nửa đời bầu bạn cùng Úc Ly, cảm thấy vô cùng xứng đáng.

Phó Liệt Vân ngờ như , một thoáng kinh ngạc, đột nhiên bật .

Nụ của ngắn, chỉ trong chớp mắt, nhưng cũng đủ mềm khuôn mặt lạnh lùng. Hắn hiếm khi trêu chọc: "Trước đây bao giờ mấy lời như thế ."

Quả nhiên, đàn ông một khi thành , đức hạnh đều như cả, bắt đầu lời dễ .

Phó Văn Tiêu thấy vấn đề gì, thản nhiên : "Liệt ca, nếu gặp cô nương thương mến, sẽ hiểu thôi."

Phó Liệt Vân gì.

Chuyện đó cứ để hẵng tính, ít nhất là hiện tại hiểu.

cái vẻ quấn quýt vợ của , Phó Liệt Vân cũng kích thích nhỏ, cần chút thời gian để thích ứng.

Hai chuyện một lát, Phó Liệt Vân đột nhiên lên tiếng: "Thế tử, công chúa... lẽ vẫn còn sống."

Ánh mắt Phó Văn Tiêu khựng , cằm căng cứng, gì.

"Thật cũng tìm hiểu tin tức gì về  bà." Phó Liệt Vân hạ giọng, "Nghe khi tin tức qua đời truyền đến,  bà liền ngã bệnh, bệnh nặng, thái y   bà thể qua khỏi... Thánh thượng đưa  bà đến hành cung Tây Giao dưỡng bệnh, cũng cho phong tỏa hành cung. mỗi ngày hoàng trang đều đưa thức ăn tươi đến đó, mỗi tháng đều thái y qua thăm, trong cung cũng sẽ ban thưởng đồ vật đến hành cung..."

Phó Văn Tiêu im lặng lắng .

Phó Liệt Vân liếc , tiếp: "Có lẽ  bà vẫn còn sống, cần lo lắng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-351.html.]

Hắn chắc những động thái ở hành cung là cố ý cho họ xem, là... Bất kể thế nào, chỉ cần Nguyên An trưởng công chúa truyền tin tức qua đời, họ vẫn tin rằng nàng còn sống.

Hồi lâu , Phó Văn Tiêu mới lên tiếng: "Liệt ca, ."

Ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng. Lúc , Phó Văn Tiêu còn vẻ ôn hòa, nho nhã thường ngày, mặt chút ý , tựa như biến thành vị Chỉ huy sứ Hoàng Thành Tư của mấy năm về , ai dám thẳng.

Phó Liệt Vân cúi mắt, thầm than, hiểu rõ trong lòng đang khó chịu.

**

Úc Ly đến cửa hàng son phấn .

Buổi sáng trong tiệm khách mấy, hai cô nương lanh lợi đang hướng dẫn những trong tiệm sắp xếp kệ hàng, giảng giải cho họ một hạng mục cần chú ý.

Thấy Úc Ly, hai cô nương lanh lợi cung kính hành lễ, gọi: "Phu nhân."

Úc Kim từ sân , họ gọi chị là "Phu nhân", mặt giấu nụ .

Những là do rể phái tới, chủ tử của họ là Phó Văn Tiêu, nên gọi chị là "Phu nhân" cũng lẽ.

Ban đầu mấy chị em còn ngượng ngùng, nhưng lâu dần cũng thành quen.

Úc Kim hỏi: "Chị cả, chị ăn sáng ? Hôm nay tiệm bánh bao, ngon lắm, chị ăn chút ."

Úc Ly liền đồng ý.

Tuy ăn sáng ở nhà , nhưng sức ăn của nàng lớn, chỉ cần tiêu hao dị năng là đói ngay. Đã là đồ ăn thì nàng bao giờ từ chối.

Hai sân ăn bánh bao, còn cả sữa đậu nành ngọt.

Vừa uống sữa đậu nành ngọt, Úc Kim nhắc đến đường, đó về việc bộ tộc Di bên trồng nhiều mía , chỗ họ gần địa bàn của Di. Nếu thể thu mua mía từ chỗ Di, thể thêm nghề buôn đường.

Úc Ly im lặng lắng , nàng rành lắm chuyện buôn bán.

Chờ em gái xong, nàng bảo: "Nếu em cần giúp đỡ, cứ với rể, thể giúp em."

"Em chỉ bâng quơ thôi, mấy chuyện phiền rể mãi ." Úc Kim , "Vẫn xem thái độ của triều đình thế nào. Nếu quan hệ giữa triều đình và Di dịu , lúc đó đúng là thể cân nhắc..."

Ăn sáng xong, Úc Ly thấy trong tiệm việc ngăn nắp, cần giúp gì nên rời .

Úc Kim cùng nàng, nàng bến tàu xem thuyền hàng.

Lần , nàng mới mua thêm hai chiếc thuyền hàng, cộng thêm chiếc của Phương Bích Hạc mang đến, tổng cộng là ba chiếc. Ngày thường ngoài vận chuyển hàng hóa của tiệm , cũng thể cho thuê, kiếm ít tiền.

Chào Úc Kim xong, Úc Ly về phía chợ ở Nam thành.

Vừa đến đầu phố, nàng gặp ngay Ngô Gầy đang xổm chờ việc.

Thấy nàng, Ngô Gầy đầu với thợ bên cạnh một tiếng, thu dọn đồ đạc nhanh nhẹn chạy tới chỗ nàng.

Hai đến một chỗ vắng , Ngô Gầy hai mắt sáng rực, : "Ly lão đại, hôm nay ngài đến đây? Ngài định bãi đất hoang ?"

Úc Ly "ừ" một tiếng, hỏi: "Bên đó vẫn còn đám vô công nghề ?"

"Còn chứ!" Ngô Gầy chẳng nể nang gì đám đó, kể lể ngay chuyện mấy ngày nay bọn chúng vẫn thường xuyên tụ tập ở đó đ.á.n.h bạc.

"Ngài bảo bọn họ tìm việc , mà trừ vài , chẳng ai thèm để lời ngài tai." Ngô Gầy tỏ vẻ tức giận, "Ta với Cao Sinh với bọn họ , nhưng bọn họ nghĩ Ly lão đại ngài quản họ, ngài chẳng Huyện thái gia quan sai, dựa mà bắt họ ?"

Không chỉ , chúng còn nghênh ngang tụ tập đ.á.n.h bạc, trêu ghẹo các cô nương, cướp tiền của khác. Tóm , chuyện , khiến tức ngứa cả răng.

Úc Ly xong, hỏi: "Cao Sinh và bận ?"

"Đương nhiên là bận!" Ngô Gầy xoa xoa tay, "Chỉ cần Ly lão đại phân phó, chúng lúc nào cũng rảnh."

Úc Ly bình tĩnh , đến khi ngượng ngùng thu nụ bỉ ổi mặt, nàng mới : "Đi gọi Cao Sinh và những khác đến đây, cùng bãi đất hoang."

Ngô Gầy một tiếng, dám cợt nhả nữa.

Họ tìm Cao Sinh , tìm Vương Tam Lang và những khác. Rất nhanh, một đám tụ tập bên cạnh Úc Ly, cùng về phía bãi đất hoang.

Đến bãi đất hoang, quả nhiên thấy một đám vô công nghề đang tụ tập đ.á.n.h bạc ở đây.

Cao Sinh ân cần đưa một cây roi mây tay Úc Ly: "Ly lão đại, cái tìm ven đường, ngài dùng tạm."

Những khác thầm giơ ngón tay cái với Cao Sinh, mặt mày lộ rõ vẻ hưng phấn thể che giấu.

Họ nhớ cảnh Ly lão đại dùng một cây roi mây quất họ c.h.ế.t sống lúc . Cái tư vị đau đớn đó, thể là ký ức vẫn còn mới nguyên, cả đời cũng quên .

Bây giờ đến lượt kẻ khác nếm trải tư vị khó quên , bọn họ phấn khích vô cùng.

Úc Ly liếc Cao Sinh, nhận lấy cây roi mây.

Sau đó, nàng cầm roi, về phía đám đang say sưa sát phạt.

Mười lăm phút , tất cả đám vô công nghề đều quỳ rạp đất, hai tay ôm đầu, lóc xin tha.

"Ly lão đại tha mạng, chúng dám đ.á.n.h bạc nữa !"

"Ly lão đại, tha cho chúng !"

"Ly lão đại..."

Ngô Gầy và đám đàn em bên cạnh , mặt mày hớn hở, tâm trạng cực kỳ .

 

 

 

 

 

 

Loading...