Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 349
Cập nhật lúc: 2025-10-21 07:20:12
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay, nhà họ Phó đang ăn cơm tối thì tiếng gõ cửa. Mạnh Hành Thuyền ý, liền dậy mở cửa.
Khi thấy hai cửa, vẻ mặt sững , nhưng vẫn bình tĩnh đ.á.n.h giá họ, hỏi: "Các vị tìm ai?"
Tuyên Hoài Khanh cũng đ.á.n.h giá , đột nhiên hỏi: "Anh là Mạnh phó tướng ?"
Vẻ mặt Mạnh Hành Thuyền nghiêm , nhưng nhanh chóng nhận thanh niên mặt là ai. Anh mở cửa mời họ , : "Ngài là Tuyên tiểu tướng quân?"
"Tiểu tướng quân dám nhận." Tuyên Hoài Khanh , "So với Phó tướng quân, chẳng qua chỉ là một kẻ nhãi con núp bóng tổ tiên."
Hắn cũng sai. Sau khi Trấn Quốc công qua đời, Phó Liệt Vân tiếp quản Phó gia quân, dựa chính bản lĩnh của lập nên bao chiến công, từng chút một thu phục Phó gia quân.
Nếu bản lĩnh, dù là nghĩa tử của Trấn Quốc công, cũng thể khống chế nổi Phó gia quân.
Đến lúc đó, Phó gia quân còn tồn tại , thật đúng là khó .
Tuyên Hoài Khanh tuy ở xa tít phương nam, nhưng vẫn thường ngóng một tin tức về Bắc Cương từ các đoàn thương buôn xuôi ngược. Bắc Cương các bộ tộc như Bắc Địch, mức độ hung hãn của chúng hề thua kém Di và giặc Oa ở phương nam.
Hàng năm, thiết kỵ Bắc Địch đều nam hạ quấy nhiễu biên cảnh Đại Khánh. Phó gia quân trấn thủ Bắc Cương, chống thiết kỵ Bắc Địch, bảo vệ biên giới phía bắc của triều đình, lập nên công lao to lớn.
Nếu Phó gia quân, e rằng phương bắc của Đại Khánh sớm gặp nguy.
Vẻ mặt Tuyên Hoài Khanh chút phức tạp. Kể từ khi xác nhận phận của Phó Văn Tiêu, huyện Sơn Bình sắp chuyện.
Quả nhiên, quan phủ bắt một đám kẻ rõ lai lịch giam nhà lao, Trương huyện lệnh đặc biệt phái báo cho , còn hỏi thế nào.
Bởi vì cấp dặn dò, bất kể là ai tới cũng thả đám .
Nào ngờ mấy ngày, tri phủ Hà Khâu phủ bên cũng phái đến, đưa đám .
Trương huyện lệnh kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành tìm Tuyên Hoài Khanh.
Mấy năm nay, để lấy lòng Tuyên Hoài Khanh, ông thật sự bỏ ít công sức, cố gắng cai trị huyện Sơn Bình. Tuy vẫn còn nhiều vấn đề giải quyết, nhưng chung huyện Sơn Bình vẫn đang phát triển theo chiều hướng , hơn mấy năm nhiều.
Nhận tin của Trương huyện lệnh, Tuyên Hoài Khanh suy nghĩ một lúc, quyết định tự đến đây một chuyến.
Trương huyện lệnh đúng là kẻ bất tài, nhưng dễ khống chế. Tuyên Hoài Khanh thấy rằng, vì đổi một kẻ tâm tư khó lường mà là của ai, bằng cứ để Trương huyện lệnh ở huyện Sơn Bình .
Ban ngày, Tuyên Hoài Khanh đến huyện nha một chuyến để trấn an Trương huyện lệnh, bảo ông cứ tiếp tục giam giữ đám đó, ai tới cũng mặc kệ.
Chờ đến khi trời tối, liền tới nhà họ Phó, xác nhận vị khách của nhà họ Phó.
Tuy quen Mạnh Hành Thuyền, nhưng cũng đoán phận của .
Mạnh Hành Thuyền dẫn Tuyên Hoài Khanh và Đồ lão đại nhà.
Nhìn thấy đang ăn cơm trong nhà chính, Tuyên Hoài Khanh thầm cảm thán: "Quả nhiên là ."
Thống soái của Phó gia quân chạy đến tận phương nam, Tuyên gia thể tiếp tục vờ như nữa. Chuyến hôm nay của thật đúng là khó xử.
Đồ lão đại thì thầm đ.á.n.h giá Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền, cũng lờ mờ hiểu .
"Ồ, Tuyên thiếu gia, Đồ lão đại, hai vị đến đây?" Chu thị chào đón họ, "Hai vị ăn cơm ? Có dùng chút gì ?"
Tuyên Hoài Khanh vội : "Thím, chúng cháu ăn ạ, thật ngại quá, phiền ! Chúng cháu hôm nay đến đây là chút việc tìm Úc cô nương."
Đến nhà đúng giờ cơm, thật sự là bất lịch sự, Tuyên Hoài Khanh cũng thấy ngượng. Đồ lão đại cũng tỏ ý là ăn .
Úc Ly đang ăn cơm, ngẩng đầu họ, thấy Tuyên Hoài Khanh tuy đang nhưng nụ chút gượng gạo, trong lòng cũng hiểu phần nào.
Ăn cơm xong, Úc Ly, Phó Văn Tiêu và Phó Liệt Vân tiếp đón Tuyên Hoài Khanh tại phòng khách nhà ngoài.
Phòng khách diện tích nhỏ, mấy đàn ông cao lớn chung khiến gian trở nên chật chội. Thêm nữa, dạo thời tiết dần nóng lên, ở đây cảm giác oi bức, phảng phất trong thở cũng mang theo vẻ bồn chồn.
Tuyên Hoài Khanh với Úc Ly : "Úc cô nương, khi cô chỉ điểm, binh lính trong quân luyện thể thuật thành thạo. Mấy ngày , dẫn họ núi dò xét, ai nấy đều thể hiện , thậm chí còn bắt mấy tên thám tử của Nam Chiếu..."
Hắn kích động kể biểu hiện của một binh lính cho Úc Ly .
Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền vốn chỉ im lặng lắng , nhưng khi Tuyên Hoài Khanh , cả hai đều thể bình tĩnh nữa, hai mắt sáng rực chằm chằm Tuyên Hoài Khanh.
Dù bộ thể thuật đó lợi hại, nhưng Tuyên Hoài Khanh , họ càng cảm nhận trực quan hơn về sự lợi hại của nó.
Một bộ thể thuật như , chỉ cần kẻ ngốc, đều nó đại diện cho ý nghĩa gì.
Tuyên Hoài Khanh đương nhiên nhận ánh mắt của họ, nhưng để tâm.
Hắn luôn cho rằng, thứ như thể thuật nên phổ biến đầu tiên trong quân đội. Sức chiến đấu của binh sĩ tăng lên thì mới thể bảo vệ quốc gia hơn, giảm bớt thương vong.
Đương nhiên, cũng đề phòng một kẻ tâm địa lợi dụng điểm để giở trò.
Phó gia quân và Trấn Nam quân, một bắc một nam, xung đột lợi ích gì, đều là vì Đại Khánh mà bảo vệ biên cương, nên dù Phó gia quân cũng .
Hơn nữa, với phận của Phó thế tử, chắc chắn cũng sẽ suy nghĩ cho Phó gia quân.
Những chuyện căn bản cần che giấu, vì vô cùng thản nhiên.
Nghe Tuyên Hoài Khanh xong, Úc Ly đáp: "Vậy thì quá, cứ bảo họ tiếp tục luyện. Nếu thể kiên trì, tương lai chỉ cần vết thương chí mạng, đều thể gắng gượng qua , còn thể tăng thêm tuổi thọ."
Nghe , tất cả những mặt đều sững sờ.
Cường kiện thể, sức lực tăng trưởng chỉ là chuyện thường, so với "tăng thêm tuổi thọ" đầy hấp dẫn.
Con ai cũng sợ c.h.ế.t, đặc biệt là tầng lớp quyền quý, thậm chí là đế vương, cả đời cầu tiên vấn đạo, bôn ba theo đuổi trường sinh, lấy sức của cả thiên hạ để cung phụng một .
"Thật ?" Tuyên Hoài Khanh kinh ngạc hỏi, "Lại thể giúp con tăng thêm tuổi thọ ?"
Hắn nghĩ tới điểm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-349.html.]
Úc Ly gật đầu: "Đó là đương nhiên. Thể thuật thể đổi thể chất của con , khiến họ còn bệnh tật, tự nhiên cũng sống lâu hơn thôi."
Ban đầu, thể thuật sáng tạo chỉ để tăng cường vũ lực cho con thời mạt thế, mà còn giúp họ cường kiện thể, chống sự ăn mòn của ô nhiễm, kéo dài tuổi thọ của nhân loại.
Thế giới vật chất ô nhiễm, con chịu cái khổ của ô nhiễm. Dù họ chỉ thể luyện sơ cấp thể thuật, thì đối với họ cũng là lợi ích vô cùng, thể cải thiện nhiều thể chất, giảm bớt bệnh tật, kéo dài tuổi thọ.
Tuyên Hoài Khanh vẫn còn sững sờ, chợt nghĩ đến điều gì, liền hỏi: "Nếu là già tầm sáu mươi tuổi luyện, cũng thể ?"
Nghe câu , lập tức hiểu " già sáu mươi tuổi" trong miệng chính là Tuyên lão tướng quân.
Tuyên lão tướng quân đúng là sắp sáu mươi, vì Tuyên Hoài Khanh tuổi còn quá trẻ, ông chỉ thể tiếp tục trấn giữ, dọn đường cho cháu trai.
Nhà họ Tuyên thật mong Tuyên Hoài Khanh con đường , vốn chỉ một giàu sang nhàn rỗi, sống một đời bình an suôn sẻ là .
Thư Sách
tình thế của Tuyên gia còn khó khăn hơn Phó gia quân, khi cha của Tuyên Hoài Khanh c.h.ế.t trận, Tuyên gia tìm ai thể gánh vác.
Cuối cùng, vẫn để Tuyên Hoài Khanh gánh vác.
Úc Ly : "Có thể chứ."
"Thật ?" Tuyên Hoài Khanh kích động hỏi, "Vậy lớn tuổi luyện thì cần chú ý gì ?"
Bị lối mòn tư duy ảnh hưởng, bao giờ nghĩ rằng lớn tuổi như ông nội cũng thể luyện thể thuật, nên chỉ tìm những trẻ tuổi trong quân để luyện.
Nếu ông nội cũng thể luyện...
Úc Ly : "Cũng gì chú ý, chỉ là xương cốt già giòn hơn, thể quá vội vàng, luyện từ từ, luyện dăm ba năm là sẽ hiệu quả."
Người già và trẻ con luyện, hiệu quả đương nhiên bằng thanh niên.
Cho nên thời gian họ luyện lâu hơn một chút, chỉ cần kiên trì, đều sẽ hiệu quả.
Nghe , cả Tuyên Hoài Khanh và Đồ lão đại đều kích động.
Có Tuyên lão tướng quân trấn giữ Trấn Nam quân mới thể khiến yên tâm. Họ đều hy vọng lão tướng quân thể chống đỡ lâu hơn một chút, để Tuyên Hoài Khanh thể trưởng thành, thuận lợi tiếp nhận gánh nặng của ông.
Một lúc lâu , Tuyên Hoài Khanh dậy, cung kính hành lễ với Úc Ly.
"Úc cô nương, thật sự cảm ơn cô!" Lòng cảm kích bày tỏ thế nào, chỉ thể hết đến khác lời cảm ơn.
Úc Ly xua tay, tỏ ý cần để ý.
Phó Liệt Vân và những khác thể hiểu tâm trạng kích động của Tuyên Hoài Khanh lúc . Không ngờ bộ thể thuật nhiều lợi ích hơn họ tưởng tượng.
Họ khỏi về phía Úc Ly, tò mò về phận của nàng.
Vì nàng là thế tử phu nhân, xuất phát từ sự kính trọng, họ từng hỏi về phận của nàng, cũng tìm hiểu những việc nàng , chỉ nàng lợi hại, nhưng lợi hại thì thật sự rõ lắm.
Tuyên Hoài Khanh cuối cùng cũng nén sự kích động trong lòng, sang chào hỏi Phó Liệt Vân.
"Phó tướng quân đến phương nam ?" Hắn hỏi, "Lúc tin ngài đến huyện Sơn Bình, ông nội giật cả , bảo qua xem thử. Nếu Phó tướng quân gì cần giúp đỡ, cứ việc với chúng , để chúng tròn lễ nghĩa của chủ nhà."
Nụ mặt bình thản, phảng phất như để tâm đến sự xuất hiện của Phó Liệt Vân.
Nếu thật sự để tâm, chẳng đích đến đây.
Phó Liệt Vân trong lòng hiểu rõ, Tuyên Hoài Khanh thể bình tĩnh đây chuyện với , cũng là vì Úc Ly. Chứ một tướng quân trấn thủ Bắc Cương như chạy đến đây, nếu để khác , sẽ gây bao nhiêu phiền phức.
Trấn Nam quân bên đương nhiên cũng thể thờ ơ, gì cả. Nếu kẻ tâm bẩm báo lên Thánh thượng, sẽ chẳng gì cho cả hai bên.
Phó Liệt Vân : "Ta đến thăm ."
Ánh mắt Tuyên Hoài Khanh rơi xuống Phó Văn Tiêu, hiểu " " trong miệng là ai, hỏi: "Không Phó tướng quân chuẩn khi nào rời ? Chúng cũng tiện tiễn ngài."
Phó Liệt Vân thản nhiên từ chối: "Không cần, chờ dưỡng thương xong, sẽ ngay."
"Phó tướng quân mà thương ?" Tuyên Hoài Khanh kinh ngạc hỏi, "Không vết thương là do ?"
Sau khi Phó Liệt Vân đến huyện Sơn Bình, nhà họ Tuyên quả thực bất ngờ.
vì nể mặt Úc Ly, Tuyên gia phái điều tra nhà họ Phó, chỉ xác nhận xem bên cạnh Phó Liệt Vân những ai.
Vì , Tuyên Hoài Khanh thật sự Phó Liệt Vân mang thương tích trong . Điều cũng lý giải vì ở huyện Sơn Bình, hóa là để dưỡng thương.
Phó Liệt Vân thản nhiên : "Trên đường gặp một lũ đạo tặc, lúc giao đấu lỡ thương."
Nghe , Tuyên Hoài Khanh trong lòng hiểu rõ.
Xem đường nam hạ, chắc chắn gặp ít kẻ ngăn cản, nếu với bản lĩnh của Phó Liệt Vân, thể thương?
Dù mang thương tích, cũng đích nam hạ một chuyến, xem việc Phó thế tử khỏi bệnh gây chấn động nhỏ.
Tuyên Hoài Khanh nghĩ thầm, ánh mắt rơi xuống Phó Văn Tiêu đang uống . Khi thấy bóc lạc cho Úc Ly, mặt cảm xúc mà dời mắt .
Thôi, chuyện thấy nhiều , sớm còn kinh ngạc nữa.
Phó Liệt Vân và Mạnh Hành Thuyền cũng coi như thấy.
Thế tử gia và phu nhân của họ tình cảm , họ mừng còn kịp.
Hai qua hàn huyên vài câu, cuối cùng Tuyên Hoài Khanh cũng cáo từ.
Phó Liệt Vân và dậy tiễn .
"Các vị , cần tiễn." Tuyên Hoài Khanh , "Phó tướng quân, Phó thế tử, nếu các vị rảnh rỗi, hôm nào cũng qua chỗ chơi, chúng cũng tiện tiếp đãi các vị."
Phó Văn Tiêu và Phó Liệt Vân khẽ gật đầu, khách khí đáp một tiếng.