Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-10-21 07:14:05
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Chu thị bưng bữa sáng , với hai đứa trẻ: "Yến Hồi, Yến Sanh, các con nhận nhầm , đây là đại bá, các con gọi là đại bá."

Thư Sách

Phó Liệt Vân thở phào nhẹ nhõm, cố gắng gượng một nụ rõ nét.

Bị hai đứa nhỏ gọi là cha, thấy áp lực ghê gớm. Hắn còn thành , nào cha thế nào.

Hai đứa trẻ đầu bà nội, ngơ ngác hỏi: "Đại bá ạ?"

Chu thị đặt bữa sáng lên bàn , đó vẫy tay gọi chúng . Đợi hai đứa trẻ đến gần, bà xoa đầu chúng.

" , ngài là đại bá của các con."

Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh ngập ngừng : " mà, ngài trưởng của tiểu thúc thúc ạ?"

"Bà nội từng , cha của chúng con chính là trưởng của tiểu thúc  mà."

Chúng năm nay sáu tuổi, dạy dỗ thông minh lanh lợi, phân biệt rõ ràng mối quan hệ vai vế, trưởng của tiểu thúc thúc chính là cha . Vị thúc thúc trông nghiêm túc , tiểu thúc thúc gọi là trưởng, chính là cha của chúng con .

Ánh mắt Chu thị thoáng vẻ bi thương, nhưng ngoài mặt vẫn : "Tuy ngài cũng là trưởng của tiểu thúc  nhưng ngài lớn tuổi nhất, là  lớn, cha của các con."

Hai đứa trẻ hiểu: "Vậy cha của chúng con ạ?"

"Cha các con xếp thứ hai."

"Thế là nhị bá ạ?"

"..."

Chu thị rối, "Nhị bá cái gì, xếp thứ hai chính là cha của các con!"

Hai đứa trẻ "" một tiếng, trông thất vọng, bĩu môi: "Thế ạ, là chúng con cha ?"

Chu thị ôm chúng lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, thêm gì nữa.

Vì chuyện , khí bữa sáng của nhà họ Phó chút chùng xuống. Ngay cả Mạnh Hành Thuyền cũng ngập ngừng, chỉ bảo Phó Liệt Vân nhận cha của hai đứa trẻ cho xong.

Thật sự quá đáng thương.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng nó nhăn như , thật sự đau lòng ?

Ăn sáng xong, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng cửa.

Trên đường, Úc Ly hỏi: "Vừa trông vẻ buồn, cha của Yến Hồi và Yến Sanh ..."

Trước đây nhà họ Phó với bên ngoài, cha của hai đứa trẻ qua đời.

Phó Văn Tiêu khẽ "ừ" một tiếng, hạ giọng : "Mẹ vốn là nha bên cạnh mẫu , mẫu chủ, gả bà cho một vệ bên cạnh cha . Họ một con trai, chính là nhũ của . Ta, nhũ và Liệt ca ba cùng lớn lên."

"Sau ... Liệt ca Bắc Cương, nhũ gặp nạn qua đời, còn thì trúng kịch độc, đưa đến làng Thanh Thạch."

Nghe , Úc Ly khỏi im lặng.

Thảo nào ban nãy chồng trông khổ sở như . Sinh lão bệnh tử đúng là chuyện khiến bất lực nhất đời.

Phó Văn Tiêu nắm lấy tay nàng, tay áo rộng che bàn tay đang đan của hai , ôn tồn : "A Ly, đừng nghĩ nhiều quá."

Chàng với nàng những điều , để nàng vui.

Úc Ly nhanh hồn, "ừ" một tiếng.

Tiếp đó hai đến cửa hàng ở phố Đông.

Lúc tiệm, khách hàng trong tiệm vẫn khá đông, đều là danh mà đến, đó họ phát hiện son phấn trong tiệm đều , liền tiện tay mua một ít.

Lần Phó Văn Tiêu tiệm cùng nàng, chỉ với Úc Ly một câu rời .

Úc Ly thì phụ giúp đón khách.

Mãi mới tiễn một tốp khách , Úc Kim bảo mấy cô nương khác trông cửa hàng, ba chị em kéo Úc Ly sân .

Hậu viện ai, mấy chị em chuyện cũng thoải mái hơn.

Úc Kim : "Chị cả, hôm qua quan sai ngoài thành bắt một đám phạm nhân về, bọn chúng thương nặng lắm..."

Úc Ngân và Úc Châu cũng chằm chằm Úc Ly.

Hôm qua Úc Ly , các nàng cứ lo ngay ngáy, cứ nghĩ chị sẽ tự tìm đám tay với cửa tiệm. Sau đó tin quan sai bắt ít phạm nhân ở ngoài thành, trực giác mách bảo các nàng là do chị .

Hơn nữa tối qua trời yên biển lặng, ai đến quấy rối, càng khiến các nàng tin suy đoán .

Đương nhiên, cũng thể là đám đó án binh bất động, tối qua định tay.

Dù là gì nữa, các nàng đều thấy nên hỏi chị cả một tiếng, xem chị .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-347.html.]

Úc Ly "ừ" một tiếng, : "Các em cần lo lắng, sẽ ai đến cửa hàng của các em gây rối nữa ."

Nghe câu , họ ngay là nàng ngầm thừa nhận.

Ba chị em Úc Kim hề ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Chị cả, đó là nào ? Tại tay với cửa hàng của chúng ?"

Úc Ly nghĩ một lát : "Thật các em là và Tiêu ca liên lụy."

"Cái gì?" Ba chị em sửng sốt, nàng khó hiểu.

Úc Ly giải thích sơ qua: "Ta và Tiêu ca chút thù oán với bọn chúng, chúng định tay với các em , hòng dụ khỏi thành để đối phó."

Ba xong, sợ đến trắng cả mặt, lo lắng nàng.

"Chị cả, chị..." Úc Kim c.ắ.n môi, "Chị và rể thù oán với họ? Có ảnh hưởng gì đến hai ? Thật chúng em cũng sợ, nếu bọn chúng dám đến nữa, chúng em đ.á.n.h trả là ."

Úc Châu cũng vội : "Chị cả, em sẽ cố gắng luyện thể thuật, em thể giúp chị đ.á.n.h kẻ ."

Úc Ngân siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm: "Cùng lắm thì... cái cửa hàng mở nữa cũng , chúng em sẽ để bọn chúng hại chị !"

So với việc buôn bán, dĩ nhiên là chị cả quan trọng hơn.

Úc Kim và Úc Châu cũng đồng tình. Nếu chọn giữa tiền tài và chị cả, các nàng chắc chắn sẽ chọn chị cả.

Trong khoảnh khắc đó, cả ba chị em đều nghĩ đến kết cục nhất, cũng chuẩn sẵn tâm lý " hi sinh vì nghĩa".

Cuộc sống bây giờ , ăn no mặc ấm, còn tùy ý đ.á.n.h mắng, coi như món hàng lỗ vốn mà bán . Từ bỏ cuộc sống như , các nàng thật sự tiếc nuối, nhưng nếu so với chị cả, những thứ đó chẳng là gì.

Các nàng vẫn luôn nhớ, vận mệnh của đổi, bắt đầu từ ngày chị cả về thăm nhà.

Chị cả vô cùng quan trọng với các nàng, các nàng mất chị thêm một nữa.

Úc Ly thấy các em càng càng nghiêm trọng, vội ngắt lời: "Không đến mức đó , các em nghĩ nhiều ."

"Thật ?"

Ba đều do dự nàng, khi nàng cam đoan mấy , cuối cùng họ mới tin.

Tiếp đó Úc Ly cho các nàng , mấy năm nay nàng thường giúp quan phủ diệt phỉ để lĩnh thưởng, nên gây thù chuốc oán với một kẻ bên ngoài.

bây giờ các nàng cần lo lắng, bọn chúng sẽ đến báo thù nữa.

Phó Văn Tiêu đảm bảo, sẽ xảy chuyện tương tự nữa, nên cũng cần thiết bộ sự thật cho ba cô em gái.

Nói chỉ các em lo lắng vô ích.

Đối mặt với ba cô em gái, Úc Ly dường như cũng hiểu lý do Phó Văn Tiêu và Chu thị giấu lúc . Không tin tưởng nàng, mà vì những chuyện đó còn quá xa vời, tạm thời cần thiết , bây giờ cũng chẳng để gì.

Một lúc , Phó Văn Tiêu dẫn hai đến.

Úc Ly nhận hai , họ là thuộc hạ của Phó Liệt Vân.

Ba chị em Úc Kim khó hiểu hai đàn ông lưng Phó Văn Tiêu, họ vóc dáng cao lớn, trông rắn rỏi, vẻ ngoài rõ là võ.

Phó Văn Tiêu : "Thời gian gần đây, họ sẽ ở cửa hàng, bảo vệ an cho các em."

"A?"

Ba chị em giật , ngờ rể đưa hai đến là để vệ sĩ cho các nàng.

Úc Kim : "Anh rể, cần ạ..."

Nếu chị cả chuyện giải quyết , chắc các nàng cần bảo vệ nữa nhỉ?

Ba chị em lớn từng , đầu gặp chuyện thế , cả đều thấy tự nhiên, cũng thấy cần ai bảo vệ.

Phó Văn Tiêu : "Các em cứ giữ họ , qua một thời gian, sẽ đổi mấy lanh lợi hơn đến."

Còn đổi lanh lợi hơn đến?

Ba chị em cho mơ hồ, bất giác sang chị cả, ai ngờ chị cả gì, dường như đồng ý.

Giữ hai đó , Úc Ly và Phó Văn Tiêu rời khỏi cửa hàng.

Trên đường, Úc Ly hỏi : "Vừa , sẽ đổi mấy lanh lợi hơn đến, là nào ?"

Nàng rõ, hai chắc chắn sẽ huyện thành lâu, chờ Phó Liệt Vân dưỡng thương xong, họ cũng sẽ theo.

Chàng chắc chắn cũng hiểu điều .

Phó Văn Tiêu nghiêng đầu với nàng, : "Nếu kẻ nghi ngờ còn sống, còn đặc biệt phái đến thử, thể ? Vừa , cũng thể gọi chút đến đây." Sau đó , "Nhị mở nữ thục ? Nghe bên đó vẫn luôn thiếu , tìm quản sự giỏi để quán xuyến, thể giới thiệu vài qua giúp..."

Vào tháng hai, Úc Kim cùng huyện lệnh phu nhân thành lập nữ thục duy nhất ở huyện thành.

 

 

 

 

 

Loading...