Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 335
Cập nhật lúc: 2025-10-19 23:38:21
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết vết m.á.u quần áo Úc Ly của nàng, nhà họ Phó mới thở phào nhẹ nhõm.
khi thấy sắc mặt nàng trắng bệch, giữa mày lộ rõ vẻ mệt mỏi, họ nghĩ rằng nàng đường vất vả, nghỉ ngơi đàng hoàng, nên vẫn vô cùng đau lòng.
Chu thị : “Ly Nương, đói ? Con rửa mặt , quần áo , chút gì cho con ăn.” Nhìn vết m.á.u nàng, bà vẫn còn thấy hoảng hốt.
Úc Ly thấy sắc mặt bà , ngoan ngoãn đồng ý, : “Mẹ, con đói bụng, đói lắm .”
Chu thị liền đau lòng khôn xiết, vội vàng bếp nấu cơm.
Chờ Úc Ly phòng tắm rửa mặt, Phó Văn Tiêu cũng về phòng lấy một bộ quần áo sạch, mang đến phòng tắm. Vừa nàng Chu thị giục rửa mặt, vội quá nên quên mang theo quần áo.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.
Phó Văn Tiêu ngoài tấm bình phong vọng : “Ly Nương, mang quần áo tới , đặt ở ghế nhé.”
“Biết .”
Giọng Úc Ly từ tấm bình phong vọng .
Chờ Úc Ly tắm rửa xong, bữa tối cũng chuẩn xong.
Bữa tối chỉ món ăn Chu thị , mà còn cả điểm tâm do Phó Văn Tiêu , điều khiến Úc Ly vui.
Rời nhà một tháng, nàng thật sự nhớ đồ ăn ở nhà, cũng nhớ cả điểm tâm Phó Văn Tiêu .
Kể từ khi nếm thử điểm tâm do Phó Văn Tiêu , Úc Ly vẫn luôn thương nhớ, thỉnh thoảng mong chờ xem sẽ món gì mới.
Điểm tâm bao nhiêu loại, bất kể món gì, nàng đều cảm thấy ngon.
Có lẽ vì Phó Văn Tiêu là tỉ mỉ, nên khi điểm tâm cũng chú trọng, nhất định cho vẻ ngoài như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cũng hề ảnh hưởng đến hương vị của nó.
Tóm , Úc Ly cảm thấy điểm tâm Phó Văn Tiêu vô cùng hợp khẩu vị của , nào ăn xong cũng thấy thòm thèm.
Đáng tiếc là luôn nhiều, mỗi phần ăn đều khiến nàng cảm thấy quá ít, thật sự thỏa mãn cái dày đáy của nàng.
Chờ Úc Ly ăn xong đồ ăn bàn, khi Chu thị xác nhận kỹ càng là nàng ăn no, bà mới : “Ly Nương vất vả , lát nữa nghỉ sớm , đừng để mệt quá.”
Tuy rằng Ly Nương lợi hại, nhưng bôn ba bên ngoài cả tháng trời, bà vẫn thấy đau lòng vô cùng.
Chu thị tuy hỏi Úc Ly gì, nhưng trong lòng cũng đoán phần nào.
Úc Ly ngoan ngoãn lời.
Chờ đến giờ, nàng và Phó Văn Tiêu cùng về phòng nghỉ ngơi.
Úc Ly quả thực buồn ngủ rũ rượi, nàng ngáp một cái, đồ ngủ chuẩn lên giường.
Khi nàng định xuống, Phó Văn Tiêu kéo nàng , nàng nghi hoặc đầu .
Phó Văn Tiêu kéo nàng lòng ôm, cằm nhẹ nhàng tựa lên vai nàng, khẽ giọng : “Ly Nương, hôm nay cứu sản phụ , ?”
Nếu , sắc mặt sẽ tái nhợt như , chắc chắn là tiêu hao quá nhiều dị năng.
Trước đây khi nàng giúp trị liệu, tuy cũng đói và mệt, nhưng sắc mặt trông vẫn , thể thấy là nàng nương tay.
Hôm nay nàng gặp sản phụ ngã , vết m.á.u dính quần áo là tình huống của phụ nữ đó lúc nhất định . Kết quả đối phương chỉ sinh thuận lợi, mà đứa bé cũng , liền nàng ngấm ngầm cứu hai con họ, tiêu hao quá nhiều dị năng của .
Giống như Úc Châu ngã vỡ đầu, cũng là nàng tiêu hao quá nhiều dị năng để cứu em , kết quả là nàng hôn mê ba ngày mới tỉnh.
Úc Ly lười biếng dựa lòng , khẽ : “Tình hình của chị , nếu em cứu, thì là một xác hai mạng .”
Nếu thể cứu, chắc chắn cứu.
Phó Văn Tiêu khẽ vuốt tóc nàng, yên lặng ôm nàng một lát, cúi đầu sắc mặt nàng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, vẫn thể sắc mặt nàng hồng hào khỏe mạnh như ngày, nét mặt mệt mỏi vô cùng, thể thấy nếu bắt nàng dốc lực cứu , sẽ gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể nàng.
nàng vẫn quyết định tay.
Phó Văn Tiêu thầm thở dài, nhưng cũng thể lời khuyên can nào.
Chàng từ lâu, nàng coi trọng mạng , luôn giữ thiện niệm với thế gian , là một cô nương vô cùng bụng.
Nếu thể khuyên nàng ngừng giúp đỡ những gặp nạn, thì chỉ thể cố gắng hết sức phối hợp với nàng, giảm bớt gánh nặng cho nàng.
Thấy nàng thật sự mệt mỏi rũ rượi, Phó Văn Tiêu gì thêm, bảo nàng ngủ.
Khi Úc Ly lên giường, nàng phát hiện cũng dịch sát , đó ôm nàng lòng.
Hơi thở dễ chịu, là mùi hương hoa mai thanh nhẹ. Úc Ly cảm thấy mùi hương còn dễ ngửi hơn cả sáp thơm mùi mai mua ở tỉnh thành, một chút cũng nồng gắt, thậm chí còn chút tác dụng an thần.
Vì mùi hương tác dụng thư thái tinh thần, Úc Ly từ chối cái ôm của dựa lòng , nhanh chìm giấc ngủ.
Ngược , Phó Văn Tiêu chút khó ngủ.
Thư Sách
Chàng nhẹ nhàng sờ khuôn mặt tái nhợt của nàng, vén lọn tóc vương má nàng, vuốt gọn đặt bên gối, đó đỏ mặt, chỉnh vạt áo ngủ hở của nàng.
Làm xong những việc đó, nắm lấy tay nàng.
Bàn tay thon thả, mang vẻ tinh xảo mềm mại đặc trưng của nữ tử, giống như một khối ngọc đẽo gọt tỉ mỉ, nắm trong tay thấy ấm áp. Lòng bàn tay nàng mềm mại, từng ngón tay trông nhỏ nhắn trắng nõn, khiến thể tưởng tượng sức mạnh của nó đáng sợ đến mức nào.
Phó Văn Tiêu nhẹ nhàng nắm tay nàng, bàn tay rộng hơn tay nàng nhiều, thể dễ dàng bao trọn lấy tay nàng.
Chàng luồn ngón tay kẽ tay nàng, mười ngón đan , mật rời.
Làm xong những việc đó, mặt nở một nụ nhàn nhạt, đó nhích sát nàng thêm một chút, cuối cùng mới nhắm mắt ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-335.html.]
* Hôm , Úc Ly ngủ đến tận khi trời sáng trưng mới tỉnh.
Khi tỉnh , trông nàng vẫn còn ngái ngủ, dường như vẫn ngủ đủ, nhưng bụng đói meo, ngay cả Phó Văn Tiêu cũng thể thấy tiếng bụng nàng đang kêu.
Nàng chút hổ, ôm bụng : “ Em đói .”
Bụng nó kêu to như , nàng cũng đành chịu thôi.
Phó Văn Tiêu tỉnh sớm hơn nàng, thấy nàng vẫn còn ngủ nên nàng vẫn hồi sức .
Chàng chải tóc cho nàng, : “Mẹ hôm nay món bánh bao thịt nàng thích ăn...”
Lời còn dứt, thấy nàng vội vàng chạy ngoài, khỏi bật , chỉnh vạt áo cũng theo ngoài.
Chu thị đang cùng hai đứa nhỏ thêu thùa ở nhà chính, thấy Úc Ly tỉnh dậy, liền lên bưng bữa sáng . Thấy sắc mặt nàng vẫn lắm, bà khỏi chút lo lắng.
“Ly Nương, con ốm ?”
Mọi khi Úc Ly trở về, ngủ một giấc dậy là tinh thần phấn chấn , như , sắc mặt vẫn còn tái, vẻ mặt uể oải, trông thiếu sức sống.
Úc Ly nhét bánh bao miệng : “Mẹ, con ốm, chỉ là mệt thôi.”
Chu thị vẫn nhíu mày, tin lắm.
thấy nàng ăn uống , ăn hết cả một rổ bánh bao, bà cũng thở phào nhẹ nhõm, : “Vậy mấy ngày nay con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nếu thấy trong thật sự thoải mái thì nhất định khám bác sĩ, ?”
Úc Ly ngoan ngoãn gật đầu, thầm nghĩ nàng tuyệt đối khám, nếu uống thứ nước t.h.u.ố.c đáng sợ .
Chu thị yên tâm, sang dặn dò Phó Văn Tiêu: “Tiêu ca nhi , con để ý Ly Nương nhiều một chút, nếu con bé thấy khỏe thì mời bác sĩ ngay.”
Phó Văn Tiêu đương nhiên đồng ý, thấy Úc Ly sang, liền với nàng.
Ăn sáng xong, cả nhà chuyện phiếm một lát, Chu thị thấy Úc Ly trông mệt mỏi thật, liền giục nàng về phòng nghỉ ngơi.
Phó Văn Tiêu dĩ nhiên cũng về phòng cùng nàng.
Hai chuyện bên cửa sổ, thể thấy nắng sớm rực rỡ ngoài sân, khóm hoa đỗ quyên nơi góc tường đang nở rộ.
Thời tiết đầu tháng tư , đúng lúc nóng lạnh, Úc Ly trông chút lười biếng.
Lúc , Phó Văn Tiêu đưa tay sờ trán nàng.
“Ta ốm.” Úc Ly ngước mắt , “ Chàng cũng tình hình của mà, đừng bắt khám bác sĩ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.”
Phó Văn Tiêu “Ừm” một tiếng, thở dài: “Lâu thấy nàng như thế , chút lo lắng.”
Tuy nàng , chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là thể hồi phục, nhưng vẫn thể lo lắng.
Úc Ly “À” một tiếng.
Nàng giỏi từ chối ý của khác, thể cảm nhận sự lo lắng của , nên gì.
Ngồi một lát, mắt nàng dần dần khép , nghiêng sang một bên, nhanh dựa vai ngủ .
Phó Văn Tiêu đưa tay ôm nàng lòng, lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên nàng.
Chàng cúi đầu chăm chú gương mặt say ngủ của nàng, một lúc lâu mới cầm lấy một quyển sách bên cạnh, ôm trong lòng, chậm rãi sách.
**
Úc Kim mang lương thực thu mua từ trong thôn đến cửa hàng ở hẻm Tụ Tài, liền Tôn Chính báo tin là chị nàng về.
“Chị cả về ?” Nàng vui vẻ hỏi, “Về khi nào? Sao chị về?”
Tôn Chính : “Em khách đến mua cơm nắm .”
Sau đó kể chuyện chạng vạng hôm qua, Úc Ly đưa một sản phụ đến y quán.
Ở huyện thành ít nhận Úc Ly, chỉ vì nàng là vợ của tú tài, mà còn vì nàng xinh , ai gặp qua cũng đều ấn tượng sâu sắc.
Hơn nữa hồi nàng còn ở tiệm thịt Trương Ký, nàng thường xuyên giao hàng, lâu dần, trong huyện thành nàng càng nhiều.
Hôm qua lúc nàng bế sản phụ ngã đến y quán, nhận nàng.
Hôm nay đó đến đây mua cơm nắm, thuận miệng kể chuyện cho Tôn Chính.
Tôn Chính vị chị họ cả thỉnh thoảng sẽ rời huyện thành, lý do với bên ngoài là lên phủ thành thăm , còn thật là thăm , tìm hiểu sâu.
Trong lòng , mấy chị em họ của hai là những vô cùng quan trọng, ơn họ. Nếu họ, e rằng con và chị gái bây giờ vẫn đang sống sự bạo hành của Tôn Đại Điền, hoặc khi ông đ.á.n.h c.h.ế.t .
Cuộc sống hiện tại đối với Tôn Chính mà , như một giấc mơ.
Vì việc nhanh nhẹn, cẩn thận, còn học chữ và học tính toán với chị họ cả, nên thể một gánh vác công việc. Úc Kim bèn giao cửa hàng bán cơm nắm ngũ cốc ở hẻm Tụ Tài cho quản lý, và mợ hai Liễu thị thì phụ giúp ở tiệm.
Liễu thị mỗi sáng vẫn bến tàu bán cơm nắm ngũ cốc, chờ chợ sáng tan thì sẽ về đây phụ giúp.
Tôn Chính và con Úc đại cô cùng việc, ăn ở đều tại cửa tiệm, chỉ ngày nào cũng ăn no mà còn tiền công mang về, cuộc sống như đối với họ thật sự quá , là điều mà đây họ dám mơ tới.
Có lẽ vì ăn uống đầy đủ, cơ thể họ dần khỏe mạnh lên, Tôn Chính cũng cao lên nhiều, hình rắn rỏi hơn ít.
Mà tất cả những điều , đều là do mấy chị em Úc Ly mang cho họ.
Vì thế, Tôn Chính luôn để tâm đến chuyện của mấy chị em Úc Ly, cũng mong họ ngày càng hơn.