Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 165:chương 165
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:21:01
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiện tại ba nàng hành hung, chắc chắn sẽ dám bắt nạt dân thường nữa. những công sai khác thì thể đảm bảo. Vẫn nên để họ tiếp tục việc, tiện thể còn thể kiềm chế những công sai khác.
Tuyên Hoài Khanh kỳ lạ hiểu ý nàng, trong lòng cảm thấy áy náy.
Rõ ràng nàng bản lĩnh lớn như , kỳ nhân dị sĩ dạy dỗ, những chuyện nên để nàng bận tâm.
So với là thiếu gia Phủ tướng quân, trong tay cũng chút quyền lực, nhưng gì cho dân thường, thật sự hổ thẹn.
Lúc , Úc Ly với Cát công sai: “Không ăn cơm ? Bảo dọn đồ ăn lên.”
Nàng cố ý đến đây, cũng để trừng trị Úc Kính Đức và đồng bọn, mà là để ăn cơm.
Mọi : “……”
Cát công sai nhanh nhẹn bò dậy, cửa gọi tiểu nhị dọn đồ ăn.
Bành công sai và Chu công sai cũng thông minh yên tại chỗ, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của .
Tuyên Hoài Khanh ngẩn , hiểu chuyện đột nhiên biến thành như . Hắn hỏi: “Úc cô nương, nàng ăn no?”
Úc Ly : “Thật cũng coi như no , nhưng vẫn thể ăn thêm một chút.” Nàng chỉ Cát công sai: “Hắn vì diệt phỉ công, thưởng bạc nên mời ăn cơm ? Đã , thì ăn thêm một bữa nữa.”
Cát công sai dùng tiền thưởng của mời khách, nàng đương nhiên khách khí.
Tuyên Hoài Khanh đầu óc kịp nhanh, nhưng Đồ lão đại, quen với Úc Ly, lập tức hiểu ý nàng, khỏi thấy buồn .
Vì thế : “Đã , chúng quấy rầy nàng nữa.”
Úc Ly hỏi: “Các vị ở ăn chút ?”
“Không cần, chúng ăn no .” Tuyên Hoài Khanh vẫy tay: “Nàng cứ từ từ ăn, chúng còn việc, đây.”
Úc Ly cũng miễn cưỡng, từ biệt họ.
Ra khỏi lầu Tri Vị, Đồ lão đại với Tuyên Hoài Khanh: “Bữa cơm , Ly Nương chắc là ăn no, chỉ là nàng để ngươi tốn kém, nên khá kiềm chế.”
Còn với tiền thưởng của Cát công sai, nàng tự nhiên khách khí. Dù tiền thưởng cũng nhờ nàng mà , nàng thể đường đường chính chính mà ăn ké.
Tuyên Hoài Khanh ngờ nguyên nhân .
Thần sắc phức tạp. Càng hiểu về cách sống của Úc Ly, càng kính phục.
Lúc là vì ân cứu mạng và ngưỡng mộ năng lực nàng. Lúc , vì nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của nàng mà thuyết phục.
.
Món ăn ở lầu Tri Vị cũng ngon kém, Úc Ly ăn vui vẻ.
Chờ Cát công sai tính tiền, phát hiện bữa ăn ăn hết sạch tiền thưởng của . Nhìn cái túi tiền trống rỗng, gì.
Tiền thưởng còn kịp ấm chỗ mà.
Ăn cơm xong, Úc Ly cuối cùng cũng rời khỏi huyện thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-165chuong-165.html.]
Nàng với ba đang thấp thỏm theo : “Lần thể giữ cho các ngươi, nhưng nếu dám tái phạm, cần Tuyên thiếu gia tay, một cũng thể phế các ngươi.”
“Sẽ , sẽ ! Chúng tuyệt đối sẽ tái phạm!”
Ba hận thể thề thốt. Họ thật sự cải tà quy chính , tuyệt đối những chuyện bắt nạt dân thường nữa.
Úc Ly : “Không chỉ là các ngươi, mà cả những đồng nghiệp của các ngươi nữa. Các ngươi mà thấy họ bắt nạt dân thường, hẳn là gì chứ?”
“Yên tâm, chúng sẽ ngăn cản họ!”
Úc Ly “ừ” một tiếng, liếc họ nữa .
Ba đó, theo nàng rời , lau mồ hôi trán.
Một lúc lâu , Cát công sai nghiêm túc : “Xem Huyện lệnh đại nhân sắp chấn chỉnh nha môn . Đến lúc đó, nếu ai lôi kéo các ngươi cùng gây rối, tuyệt đối theo.”
Thế lực của họ chiếm đóng nơi nhiều đời, rễ cắm sâu. Nếu những tên lính sai bất mãn với sự chấn chỉnh của Huyện lệnh, ngầm chắc chắn sẽ gây thêm rắc rối để bảo vệ lợi ích của .
“Đương nhiên .” Bành công sai vội vàng : “Chúng ngốc.”
Chu công sai cũng gật đầu theo.
Họ tuy Tiểu tướng quân Tuyên sẽ gì, Huyện lệnh đại nhân lời , nhưng họ với địa vị và mối quan hệ của Phủ tướng quân, xử lý một Huyện lệnh dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó, Huyện lệnh Trương dù cũng .
**
Bên , em Úc Kính Đức về đến nhà, gì, liền về phòng đóng cửa .
Trần thị khỏi thắc mắc, thấy sắc mặt hai con trai vẻ .
Bà gõ cửa, hỏi: “Đức ca nhi, Lễ ca nhi, các con ăn cơm ? Sao giờ mới về?”
Hai trong phòng lên tiếng.
Thư Sách
Trần thị gọi vài tiếng nữa, mãi đến khi bên trong vang lên một giọng kìm nén: “Mẹ, Mẹ đừng xen chuyện của chúng con!”
Trần thị há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
Từ khi nhà họ Úc chia gia sản, tính tình chồng bà trở nên cáu bẳn, kỳ quái. Ở nhà, ông động một tí là nổi giận, chê bai cái , chê bai cái , thậm chí còn chê bà ở mãi trong thành, chỉ đuổi bà về thôn.
May mắn ba đứa con trai còn điều, bênh vực bà.
Không hiểu , lúc trong lòng bà một dự cảm chẳng lành.
Hy vọng là bà nghĩ nhiều .
Mắt thấy buổi trưa qua, đến giờ hai em đến trường tư thục sách, mà vẫn thấy họ khỏi phòng.
Trần thị vội vàng gọi họ, nhưng hai cơ thể khỏe, xin nghỉ hôm nay.
“Cơ thể các con khỏe chỗ nào? Mẹ tìm y sĩ đến ngay đây.” Trần thị cuống quýt . Hai đứa con trai là cục cưng của bà, bà thể để chúng xảy chuyện gì.
Cứ để Trần thị vỗ cửa, hỏi han mãi, bên trong cuối cùng cũng truyền một giọng hét lớn bạo giận.
“Đã bảo ! Mẹ thể đừng phiền chúng con nữa ?”
Trần thị sững tại chỗ.
Bà đó là giọng của con trai cả. Bà há miệng, thần sắc đờ đẫn.
Lâu , vẫn thấy động tĩnh gì trong phòng, họ ngoài an ủi bà, gì cả.
Chiều tối, Úc lão đại về nhà, thấy nhà lạnh tanh, Trần thị ngây ngốc trong bếp, nấu cơm.
Hắn mất kiên nhẫn hỏi: “Sao nấu cơm? Trời sắp tối .”
Trần thị liếc một cái, gì.
“Hỏi ngươi đó!” Úc lão đại nổi nóng ngay lập tức, giơ tay đẩy bà một cái.
Trần thị cuối cùng thể chịu đựng nổi nữa, nhảy dựng lên đẩy , giọng hằn học: “Nấu cơm gì? Con trai bệnh , còn tâm trí nào mà nấu?”
“Ai bệnh?” Úc lão đại cáu kỉnh : “Là Tông ca nhi ? Nếu bệnh, ngươi dẫn nó về thôn , đừng ở đây, kẻo lây bệnh cho Đức ca nhi và Lễ ca nhi, ảnh hưởng chúng sách.”
Lúc , Úc Kính Tông chơi ngoài cả ngày bước cửa, lúc thấy lời .
Thằng bé hét lên: “Cha, con bệnh, con về thôn! Con ở huyện thành!”
Nó đời nào chịu về để bà nội thương mắng chửi, ngày nào cũng ăn cháo đậu với dưa muối, còn bắt nó xuống ruộng việc, nó .
Úc lão đại thấy con trai út , sững sờ, lập tức nhận bệnh hẳn là hai con trai . Hắn vội vàng hỏi: “Ai bệnh? Đức ca nhi Lễ ca nhi? Sao ngươi với ? Đã khám y sĩ ?”
Trần thị để ý đến , chỉ : “Hai đứa đều bệnh, đang ở trong phòng đó.”
Úc lão đại vội vàng lên lầu xem hai con trai.
Chỉ là kết quả cũng giống như Trần thị, hai đứa con bên trong hét mặt, bảo đừng động đến chúng.
Úc lão đại mơ hồ đó, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng quen thuộc...