Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 160 :chương 160

Cập nhật lúc: 2025-10-04 06:54:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

Tuyên Hoài Khanh ở huyện Sơn Bình vài ngày thì chuẩn rời .

Trước ngày một hôm, mời Úc Ly, Đồ lão đại và Trương Phục cùng vài khác đến lầu Phúc Lai dùng bữa.

Đồ lão đại và Trương Phục đương nhiên từ chối lời mời của Tuyên thiếu gia.

Nghe ăn cơm ở lầu Phúc Lai, Úc Ly cũng vui vẻ nhận lời.

Lần nàng dẫn các em ăn ở lầu Phúc Lai, thấy các món ăn ở đó danh xứng với thực, xứng với giá tiền đắt đỏ của nó, chỉ là phần ăn ít, ăn thèm.

Đã mời thì đương nhiên .

Buổi trưa, cả đoàn kéo đến lầu Phúc Lai.

Đầu bếp Bao của lầu Phúc Lai là bạn của Trương Phục. Biết Trương Phục đến, ông đích chào hỏi, sang sảng: “Lão Trương, cuối cùng ngươi cũng đến! Hôm nay mời khách, ăn gì cứ thoải mái gọi.”

Trương Phục giới thiệu: “Bao , vị công tử đây là bạn ở phủ thành. Cậu khó khăn lắm mới về huyện thành chơi, mai , chúng đến đây tiễn .”

Ra ngoài, họ thống nhất Tuyên Hoài Khanh là bạn bè từ phủ thành đến để tránh lộ phận thật của .

Đầu bếp Bao “hắc” một tiếng, sảng khoái : “Thì là thế! Được, sẽ vài món sở trường ngon cho tiểu .”

Tuyên Hoài Khanh đáp: “Bao đại ca, chờ đây.”

Hắn là câu nệ tiểu tiết, thể hòa hợp với bất cứ ai, hề khinh thường Đầu bếp Bao chỉ là một bếp.

Đồ lão đại và Trương Phục quen với tính cách của . Dù ngày thường với Tiểu tướng quân, nhưng trong lòng họ kính trọng , và vì còn nhỏ tuổi nên khỏi chăm sóc nhiều hơn.

Đầu bếp Bao chuyện với họ vài câu, đang định bận rộn thì Đồ lão đại chợt : “À mà , ơn phần ăn nhiều thêm một chút nhé, thì đủ ăn .”

Lời khiến Tuyên Hoài Khanh và Đầu bếp Bao khó hiểu.

Đầu bếp Bao bật : “Đồ lão đại, ông lạ , đủ ăn? Món ăn ở tửu lầu chúng lúc nào cũng đủ mà.” Rất ít khi thực khách nào chê đủ ăn.

Trương Phục cũng nhớ đến sức ăn của Úc Ly, : “Nghe lời Đồ ca , cứ nhiều hơn một chút.”

Đầu bếp Bao quan sát họ. Ba đàn ông trưởng thành, một cô gái nhỏ, dù ăn đến thì ăn bao nhiêu chứ?

Lòng ông để ý, nhưng khi dọn đồ ăn lên, rõ ràng phần ăn lớn.

Úc Ly cắm đầu ăn.

Từ khi đến thế giới , ngoài đồ ăn Chu thị là hợp khẩu vị nhất, nàng công nhận món ăn của lầu Phúc Lai là những món nàng từng ăn qua tinh tế và chú trọng nhất.

Vì tinh tế và chú trọng nên hương vị tự nhiên ngon, khác hẳn với những quán ăn vặt bên ngoài.

Món ăn ở các quán nhỏ mang hương vị phàm tục của khói lửa nhân gian. Cả hai loại đều mang đến cảm giác khác biệt, nhưng nàng đều thích ăn.

Tuyên Hoài Khanh, Đồ lão đại và khi ăn cơm cùng , xưa nay quy tắc “ăn , ngủ ”.

Nghĩ ngày mai , định trò chuyện với Úc Ly vài câu. Nào ngờ, đồ ăn dọn lên, chỉ còn nàng ăn liên tục.

Thư Sách

Thấy nàng ăn hết chén đến chén khác, thức ăn bàn và cơm trong thùng gỗ dần biến mất, câm nín.

Đồ lão đại và Trương Phục quen với chuyện , thậm chí còn gọi tiểu nhị đến, bảo thêm một bàn thức ăn nữa.

Tuyên thiếu gia mời khách, thì nhất định khách ăn no.

Trong lòng họ bữa ăn hôm nay chủ yếu là dành cho Úc Ly.

Tiểu nhị rời với vẻ mặt kỳ quái.

Đầu bếp Bao dặn dò riêng , bảo chú ý đến khách trong phòng riêng . Không ngờ khách trong phòng ăn đến thế, thảo nào Đầu bếp Bao dặn dò .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-160-chuong-160.html.]

Đầu bếp Bao đang bận rộn bếp, xong một bàn đồ ăn, Trương Phục và nhóm khách thêm một bàn nữa, lập tức ngạc nhiên.

Thật sự đủ ăn ư?

Trong phòng riêng, Đồ lão đại với Tuyên Hoài Khanh đang trợn mắt há hốc mồm: “Thiếu gia, Ly Nương sức mạnh lớn, nên nàng ăn nhiều hơn một chút, thì sẽ đói.”

Tuyên Hoài Khanh: “……” Đây chỉ là “ăn nhiều hơn một chút”, là ăn nhiều !

Hắn vóc dáng mảnh khảnh của Úc Ly, nghi ngờ nàng ăn nhiều như , tại vẫn gầy thế?

Úc Ly thấy ngây chằm chằm , ngại ngùng: “Tuyên thiếu gia, ăn nhiều quá ?”

Tiền của khác cũng là kiếm vất vả, nàng thể vì mời mà cố gắng ăn cho bằng .

Tuyên Hoài Khanh hồn, lập tức : “Đương nhiên ! Chú Đồ đúng, nàng sức mạnh lớn, ăn nhiều là chuyện đương nhiên.”

Sau đó, gọi tiểu nhị đang canh ngoài cửa, bảo thêm vài món Úc Ly thích ăn nữa.

Tiểu nhị: “……”

Úc Ly cảm thấy Tuyên Hoài Khanh thật sự là .

Cũng , chỉ thuận tay cứu , luôn ghi nhớ ân tình . Người ơn báo đáp chắc chắn là .

Tuy nhiên, Úc Ly kiềm chế. Chờ tiểu nhị dọn xong món ăn cuối cùng, nàng bảo Tuyên Hoài Khanh gọi thêm đồ nữa.

Ăn uống no nê, tiểu nhị dọn dẹp bàn ăn bừa bộn, mang lên và bánh ngọt tráng miệng.

Úc Ly thích món bánh đường củ sen hoa quế. Thấy món , nàng cầm lên chậm rãi ăn.

Tuyên Hoài Khanh quan tâm hỏi: “Úc cô nương, nàng ăn no ? Nếu , sẽ bảo họ thêm một chút nữa.”

Thấy nàng vẫn còn ăn đồ tráng miệng, sợ nàng no.

Đã mời khách mà để khách ăn no thì quá thất lễ.

“Cũng tạm .” Úc Ly : “Không cần phiền nữa .”

Giá cả lầu Phúc Lai quá đắt, dù no hẳn, nàng cũng ngại để tiếp tục tốn kém.

Tuyên Hoài Khanh suy nghĩ trong lòng nàng, thần sắc chút rối rắm, hỏi: “Úc cô nương, ngày thường nàng đều ăn nhiều như ?”

Lời hỏi vẻ thất lễ, nhưng Úc Ly cũng để tâm. Nàng thản nhiên “ừ” một tiếng, thấy chuyện gì khó .

quen nàng đều sẽ sức ăn của nàng lớn.

Vẻ mặt Tuyên Hoài Khanh phức tạp, cuối cùng cũng hiểu tại nàng diệt phỉ.

Diệt phỉ tiền thưởng để lĩnh, như túi tiền của nàng thể dư dả hơn.

Nàng mổ heo ở quán thịt Trương Phục, dù mổ thêm vài con mỗi ngày cũng lĩnh bao nhiêu tiền, e rằng đủ cho nàng ăn no nữa.

Tuyên Hoài Khanh càng nghĩ càng thấy nàng đáng thương, hận thể lập tức dẫn nàng diệt phỉ để lĩnh tiền thưởng.

Nghĩ , liền : “Úc cô nương, chỗ nào cần diệt phỉ, nhất định sẽ bảo đến thông báo cho nàng, để nàng cùng.”

Úc Ly hai mắt sáng lên, lập tức đồng ý: “Cảm ơn, Tuyên thiếu gia quả là .”

Tuyên Hoài Khanh thần sắc phức tạp nàng, thầm thở dài trong lòng.

Chỉ là rủ nàng diệt phỉ, mà còn dựa nàng nữa, tự nhận là ?

Cô gái quả nhiên đơn thuần như chú Đồ . Dù sức mạnh lớn hơn , nhưng nàng bao giờ nghĩ đến chuyện cậy mạnh càn, ngược an phận, thành thật việc kiếm tiền.

 

 

 

 

 

 

 

Loading...