Thư Sách
Hắn may mắn, gặp nàng cuối cuộc đời. Hắn cũng may mắn, thật sự gặp nàng.
**
Dù ăn một bữa khi tỉnh dậy, nhưng điều đó ngăn cản Úc Ly cùng ăn thêm một bữa cơm tối nữa.
Cả nhà họ Phó đều chấp nhận chuyện .
Ăn tối xong, Úc Ly luyện tập thể thuật trong sân.
Đang luyện, tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếng gõ cửa hôm nay bình thường, giống tiếng “bang bang bang” thô lỗ hôm ba tên nha dịch đến.
Phó Văn Tiêu bên cửa sổ như suy tư, cảm thấy đến hôm nay thể liên quan đến chuyện Úc Ly diệt phỉ.
Hắn đặt sách xuống, chầm chậm dậy, ngoài.
Úc Ly mở cửa, thấy Đồ lão đại cao lớn, cường tráng, mặt râu quai nón ngoài cửa, nàng chút kinh ngạc.
“Chú Đồ, chú về ạ, về bao lâu ?”
Đồ lão đại đang định , lời liền thấy gì đó đúng: “Ta về từ hôm qua , cô... nhớ ?”
Úc Ly nghi hoặc , nhanh chóng nhớ : “Chẳng lẽ tối qua toi còn gặp chú? say rượu , nhớ gì cả.”
Nàng chuyện đúng lý hợp tình.
Đồ lão đại nghẹn lời.
Tuy quên những chuyện khi say, nhưng ngờ nàng quên sạch sành sanh.
Úc Ly ngờ tối qua còn gặp , chắc chắn gì. Nàng : “Chú Đồ, nhà chuyện .”
Đồ lão đại lúc việc tìm nàng, liền bước .
Vào cửa, hỏi: “ , cơ thể cô thấy khó chịu ở chứ?”
Nghĩ đến chuyện long trời lở đất nàng tối qua khi say, lo lắng cơ thể nàng ảnh hưởng .
Nếu là bình thường, chắc chắn cơ thể sẽ khó chịu, nhưng nàng hình như bình thường...
“Không , cháu khỏe re.” Úc Ly .
Đồ lão đại nàng, thấy nàng tinh thần . Xem những chuyện hôm qua ảnh hưởng gì đến cơ thể nàng.
Vào nhà họ Phó, thấy Chu thị và Phó Văn Tiêu đều bước khỏi phòng.
Chu thị tiếng gõ cửa, theo thói quen bước xem là ai, sợ là khách mời.
Chờ bà thấy bước là Đồ lão đại, bà liền yên tâm.
Đồ lão đại với Chu thị : “Thím, phiền , đến tìm Ly Nương chuyện một chút.”
Chu thị vội : “Các vị nhà .”
Bà là điều, bảo Úc Ly tiếp đãi khách nhân cho , về phòng, ở quấy rầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-152chuong-152.html.]
Đồ lão đại sang Phó Văn Tiêu bước từ phòng phía Đông.
Trời tối hẳn, ánh hoàng hôn sâu thẳm. Dù rõ mặt , nhưng vẫn nhận đàn ông dáng cao ráo, khí chất giống ở nhà quê thể nuôi dạy .
Hắn hẳn là con trai nhà họ Phó, chồng của Úc Ly.
Đây là đầu tiên Đồ lão đại gặp Phó Văn Tiêu, giật , khỏi nghi ngờ phận .
Nghe nhà họ Phó là buôn bán rong, khi sa sút mới chuyển về đây. Hắn nghĩ một bán rong hèn mọn thể nuôi dạy đứa con khí chất như .
Úc Ly thấy Phó Văn Tiêu khỏi phòng, chẳng nghĩ nhiều, dẫn Đồ lão đại nhà chính , với Phó Văn Tiêu: “Tiêu ca nhi, đây là chú Đồ.”
Phó Văn Tiêu chậm rãi, nhưng mỗi bước đều vô cùng vững vàng.
Hắn cũng nhà chính.
Nhà chính thắp lên một ngọn đèn dầu. Úc Ly rót nước cho Đồ lão đại, mời .
Đồ lão đại lời cảm ơn, ánh mắt nhịn dừng Phó Văn Tiêu. Dưới ánh đèn, thể rõ vẻ ngoài của .
Mặt tái nhợt, hình gầy gò, toát vẻ ốm yếu. Quả thật là bệnh lâu năm. Không cơ thể , thể khỏe .
Trong lòng tiếc cho Úc Ly.
Nếu nhà họ Úc tham hai mươi lạng tiền sính lễ, gả nàng cho một ốm yếu để xung hỉ.
“Chú Đồ, tối qua chú thấy cháu lúc nào?” Úc Ly thẳng vấn đề hỏi.
Phó Văn Tiêu xong, nhận Đồ lão đại gặp Úc Ly say rượu hôm qua. Hắn nhanh chóng nghĩ đến, lẽ cũng mặt ở hiện trường diệt phỉ.
Hẳn là bên quân đội lúc diệt phỉ.
Đồ lão đại thấy nàng hề tránh mặt Phó Văn Tiêu, hiểu rằng hẳn cũng sự khác thường của Ly Nương.
Úc Ly tin tưởng .
Vì thế cũng giấu giếm, kể những chuyện nàng hôm qua.
Chờ kể xong, căn phòng im lặng bao trùm.
Đồ lão đại cặp vợ chồng đối diện, ánh mắt dừng lâu hơn Phó Văn Tiêu. Hắn thấy thần sắc thản nhiên, từ đầu đến cuối hề biến đổi.
Dường như việc Úc Ly một xử lý bộ phỉ khấu của trại cướp gì bất ngờ với , rõ ràng là khả năng của nàng.
Còn về phần Úc Ly, nàng cũng phản ứng bình thản.
Dù những chuyện khi say, nàng cảm thấy cũng khác lắm so với suy đoán của . Chỉ điều nàng ngờ là Đồ lão đại và Tuyên Hoài Khanh cũng mặt, và mục đích của họ cũng là nhân lúc đêm Trung Thu, đám cướp lơ là cảnh giác mà diệt phỉ.
Úc Ly hỏi: “Chú Đồ, Tuyên Hoài Khanh là nào ạ?”
Lần đó thuận tay cứu Tuyên Hoài Khanh, nàng để trong lòng, nhanh chóng quên . Sau , cũng vì Tuyên Hoài Khanh, Đồ lão đại chăm sóc nàng nhiều hơn, nhưng nàng thật sự chỉ nghĩ Tuyên Hoài Khanh là bạn bè của Đồ lão đại, nghĩ gì nhiều.
Lúc , họ cùng diệt phỉ, nàng liền phận của Tuyên Hoài Khanh hề tầm thường.
Đồ lão đại : “Hắn là thiếu gia Phủ tướng quân, cháu nội của Tuyên lão tướng quân.” Nói đến đây, áy náy: “Chúng cố ý giấu cô, Tuyên thiếu gia phận đặc biệt, ít kẻ lấy mạng , nên...”
Úc Ly tự nhiên bận tâm, dù Tuyên Hoài Khanh phận gì, cũng chẳng liên quan đến nàng.
Nàng và Tuyên Hoài Khanh mới chỉ gặp hai , đối phương cũng của nàng, giấu giếm phận thật sự chẳng cả.
Nàng nghĩ đơn giản, nhưng Đồ lão đại trong lòng mừng.