Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 151:c151

Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:50:00
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Chiều tối, Úc Ly cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Khi tỉnh , thấy ánh hoàng hôn sắp tắt ngoài cửa sổ, nàng hoảng hốt, vội vàng nhấc chăn nhảy xuống giường.

Phó Văn Tiêu đang bên cửa sổ sách, thấy nàng cuống quýt, vội vàng ôm quần áo chạy tấm bình phong, hỏi: “Ly Nương, chuyện gì ?”

“Ta ngủ quên .” Úc Ly thò đầu , mặt đầy vẻ ảo não: “Hôm nay huyện thành việc…”

Phó Văn Tiêu xong, nàng vẫn còn ngái ngủ, : “Không , nghỉ một ngày cũng chẳng quan trọng.”

Nhiều nhất là mất một ngày tiền công.

Cũng may tiền công bên quán thịt tính theo ngày. Làm một ngày lĩnh tiền một ngày, thì . Đối với Úc Ly, điều nhất, hôm nào việc cũng lo trừ tiền.

Quán thịt Trương gia nếu thấy nàng đến, chắc cũng hiểu , cùng lắm là thiếu mổ vài con heo.

Úc Ly mặc xong quần áo bước , vẫn cam tâm thoáng qua ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, xác nhận thời gian. Quả thật là chạng vạng .

Nàng ngủ quên một ngày một đêm ?

Lúc là chiều tối ngày hôm của Tết Trung Thu, gì đến chuyện mổ heo nữa. Úc Ly chút mệt mỏi, nhíu mày : “Sao ngủ đến giờ ?”

Phó Văn Tiêu ngạc nhiên nàng: “Ly Nương, nàng quên ?”

“Quên gì cơ?” Úc Ly khó hiểu.

“Tối qua nàng uống say.” Phó Văn Tiêu rót cho nàng một chén nước, quan tâm hỏi: “Có đau đầu ? Có chỗ nào thoải mái ?”

Úc Ly uống hơn nửa ly nước, lắc đầu : “Đầu đau, cũng thấy chỗ nào khó chịu.”

Chỉ là ngủ ngốc, lúc mới dậy là đêm nào.

Phó Văn Tiêu yên tâm, thêm: “Tối qua nàng say rượu trèo tường ngoài, mãi đến hừng đông mới về.”

Úc Ly ngẩn ngơ.

Thấy vẻ mặt nàng đúng, Phó Văn Tiêu thử hỏi: “Nàng quên hết ?”

Người say sẽ những phản ứng khác . Có tỉnh táo vẫn nhớ những chuyện khi say, còn thì quên sạch.

Nàng là trường hợp thứ hai chứ?

Úc Ly cố gắng suy nghĩ, thành thật : “Không ấn tượng gì cả.”

Ký ức của nàng dừng ở tối qua, khi nàng ăn nhiều bánh Trung Thu, thấy khát nước, lấy bình rượu hoa quế uống nước. Nàng thấy rượu hoa quế vị mềm mại, còn ngọt, là một loại đồ uống ngon, nên kiềm chế mà uống hết chén đến chén khác.

Uống đến cuối cùng, nàng mất hết ký ức.

Xác nhận nàng nhớ gì về chuyện khi say, Phó Văn Tiêu dở dở , may mắn là dù nàng say nhưng sức mạnh vẫn còn đó, lo bắt nạt nàng. Nàng còn tự ngoan ngoãn về nhà, ngủ bừa ở ngoài.

Hắn chỉ sợ nàng ngủ ở nơi an , nhỡ gặp kẻ , mà nàng đang say ngủ...

Úc Ly đầu hỏi : “Tối qua khi say, ?”

Sống hai kiếp, đây là đầu tiên nàng uống rượu.

, cơ thể cũng là đầu uống rượu. Dù rượu là thứ ở nhà họ Úc chỉ đàn ông uống, con gái . Trong suy nghĩ của đa , vẫn định kiến “phụ nữ nên uống rượu”, cảm thấy rượu là việc của đàn ông.

Có lẽ vì là đầu uống rượu, nàng ngờ say thẳng cẳng.

ký ức, nhưng Úc Ly cảm nhận cơ thể . Cơ thể gì bất thường. Chắc là khi say nàng gì quá đáng ?

nghĩ đến lời Phó Văn Tiêu , nàng say rượu trèo tường ngoài, hừng đông mới về, nàng thấy chắc chắn.

Phó Văn Tiêu thấy nàng nghiêm túc hỏi , đương nhiên nỡ trêu chọc nàng. Hắn : “Sáng sớm nàng trở về, với là nàng diệt phỉ.”

Úc Ly: “……”

Nàng ngây ngốc một lát, chầm chậm “” một tiếng.

Úc Ly cảm thấy, đây quả thực là chuyện sẽ .

Đối với nàng, đám phỉ khấu đe dọa cuộc sống của bách tính cũng giống như dị chủng ở kiếp , đe dọa sự sinh tồn của con trong căn cứ, cần thiết giải quyết.

Lúc , Phó Văn Tiêu hỏi: “Ly Nương, tại nàng diệt phỉ? Đi đến nơi nào?”

Úc Ly , vẻ mặt vô tội: “Ta nhớ tối qua .” Còn về việc tại diệt phỉ: “Hôm qua Ngô Gầy , gần huyện Sơn Bình nhiều phỉ khấu lảng vảng. Ta nghĩ ngày nào cũng huyện thành ăn, nếu chẳng may các nàng gặp phỉ khấu đường...”

Những yếu tố an như thế , thể giải quyết thì cứ giải quyết.

Phó Văn Tiêu khẽ giật , nhanh chóng hiểu trong lòng.

Trên mặt bất giác lộ nụ , ấm áp : “Ly Nương, nàng đúng.” giọng chuyển hướng: “Tuy nhiên, nếu việc , đừng uống say nhé, nguy hiểm lắm.”

Úc Ly nghiêng đầu : nguy hiểm ư? cơ thể nàng thấy khó chịu ở cả.

Phó Văn Tiêu hiểu rõ biểu cảm của nàng, khỏi bật .

Hắn tối qua nàng diệt phỉ như thế nào, tiêu diệt đám cướp đó , nhưng nàng thể bình an trở về, yên tâm .

Còn ... cứ chờ xem huyện thành thông báo gì thì .

Thư Sách

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-151c151.html.]

Nếu ngọn núi nào gần đó tiêu diệt phỉ khấu, huyện nha nhận tin chắc chắn sẽ phái qua xác nhận, dán thông báo cho bách tính .

Đây là chuyện lớn, quan phủ hẳn sẽ giấu.

Úc Ly chuyện với vài câu, vì quá đói, liền bếp tìm đồ ăn.

Chu thị và hai đứa nhỏ đang ở nhà chính. Bà đang thêu tấm bình phong, hai đứa nhỏ thì đang luyện chữ hộp cát.

Hiện tại, Úc Ngân thường đến học thêu thùa buổi sáng, buổi chiều thì đến, ở nhà quần áo.

Thấy Úc Ly tỉnh, Chu thị vội vàng hỏi: “Ly Nương, con tỉnh ! Có đói ? Mẹ để cơm trong nồi cho con đấy.”

Nói , bà đặt đồ xuống, sang bếp bưng cơm cho nàng.

Úc Ly sáng nay mới về, bà đoán nàng ngủ đến chiều. Thế nên, cơm nấu xong buổi chiều giữ ấm trong nồi, chờ nàng tỉnh dậy thì ăn.

Hai đứa nhỏ vui mừng nhảy bổ đến ôm thím út.

Úc Ly đói chịu nổi, khi ôm chúng một cái, liền như cái đuôi nhỏ theo Chu thị bếp.

Trên bàn bếp một chén đậy vung nhỏ. Chu thị mở vung, bên trong là một chén canh giải rượu.

Bà đưa chén canh giải rượu cho Úc Ly.

Chu thị : “Đây là canh giải rượu Mẹ nấu giữa trưa, con uống một chén , sẽ đau đầu.”

Úc Ly từng uống canh giải rượu bao giờ, tò mò nhận lấy uống một ngụm, cái mùi vị xộc thẳng lên óc nhăn mặt, né ngay lập tức.

“Mẹ, đầu con đau, cần uống .”

Thấy nàng từ chối, Chu thị cố chấp, bưng thức ăn dọn nhà chính.

Ăn uống no nê, Úc Ly hồi phục tinh thần, cả trông trạng thái cực kỳ .

Lúc việc gì , nàng liền trở về phòng tìm Phó Văn Tiêu, truyền cho một chút dị năng để cơ thể thể hồi phục nhanh hơn.

Phó Văn Tiêu đặt tay lên bàn, ngoan ngoãn để nàng nắm lấy. Đôi mắt đen láy như ngọc mực hiền hòa nàng.

Chờ nàng rút tay về, đặt đĩa bánh Trung Thu bên cạnh lên mặt nàng.

Số bánh là do Chu thị nướng ngày hôm qua, theo ý Úc Ly, đặt trong phòng cho ăn, tránh nàng ăn sạch. xem tình hình, cuối cùng chúng vẫn sẽ bụng nàng thôi.

Dị năng tiêu hao xong liền đói bụng, Úc Ly cũng từ chối, ăn ngấu nghiến bánh Trung Thu.

Phó Văn Tiêu : “Ly Nương, ngày mai nàng huyện thành, thể tìm mấy tên nha dịch hỏi xem hôm nay tin tức tiêu diệt phỉ khấu nào .”

Biết nàng thu phục mấy tên nha dịch, thấy tiện lợi.

Còn về việc đám nha dịch đó ý đồ khác trả thù nàng –– Phó Văn Tiêu khẽ, đ.á.n.h cho sợ hãi, trong thời gian ngắn sẽ nảy sinh ý định trả thù nào .

thời gian dài thì khó .

Chuyện cũng chẳng , đợi Tuyên Hoài Khanh ngày nào đó đến tìm nàng, giải quyết họ cũng dễ dàng.

Nàng cứu mạng Tuyên Hoài Khanh. Với cách hành xử của Tuyên gia, chắc chắn họ sẽ báo ơn. Tuyên Hoài Khanh mãi xuất hiện, lẽ là vì chuyện gián điệp bên Nam Chiếu.

Với phận của Tuyên Hoài Khanh, đám nha dịch đáng để bận tâm. Khi họ nàng quen nhà Tuyên gia, tự nhiên sẽ dập tắt ý định trả thù, và tuyệt đối lời nàng.

Lúc đó, đám đó sẽ trở thành và tai mắt của nàng.

Úc Ly thuận miệng đáp một tiếng, thực chất để tâm đến chuyện .

Nàng hề ký ức về chuyện tối qua, là say đến quên sạch. nàng cảm thấy dù say, cách hành xử cũng đổi.

Nghĩ một chút, Úc Ly : “Ta cảm thấy, tối qua hẳn sẽ tìm diệt phỉ cùng , để dẫn đường.”

Phó Văn Tiêu hỏi: “Nàng nghĩ sẽ tìm ai?”

“Ưm…” Nàng suy nghĩ: “Hẳn là sẽ tìm Ngô Gầy, đó lanh lợi, dùng . Còn tìm nha dịch Cát nữa, cũng lanh lợi, điều. Nếu diệt phỉ xong, thể bảo về thông báo cho huyện nha, phái qua thu dọn tàn cuộc.”

Nói tóm , nàng chỉ chịu trách nhiệm đánh, chịu trách nhiệm dọn dẹp.

Giống như ở kiếp , những chiến binh gen như họ chỉ chịu trách nhiệm bao vây, tiêu diệt, còn việc dọn dẹp giao cho do cấp phái đến.

Phó Văn Tiêu xong, : “Nàng là trao công lao cho họ đấy.”

Úc Ly ăn bánh Trung Thu, thần sắc thản nhiên.

Công lao gì đó, nàng để trong lòng. Kiếp nàng lập ít công lao, phần thưởng cũng nhiều, đáng tiếc cuối cùng nàng chẳng hưởng thụ gì thì c.h.ế.t vì cơ thể ô nhiễm hủy hoại.

Đương nhiên, ở một nơi đổ nát như Mạt thế, cũng chẳng gì để hưởng thụ. Ngay cả đồ ăn cũng mang mùi lạ lùng, khó nuốt, như thể nhiễm độc .

Còn hiện tại...

Dù nàng thể nhận công lao , nhưng nếu phỉ khấu ở nơi khác phận nàng, e rằng chúng sẽ vì sự đồng cảm (thỏ tử hồ bi), hoặc báo thù cho đồng bọn, mà tay với nhà nàng.

Úc Ly sợ chúng, nhưng , chồng của nàng đều là thường. Nàng họ gặp nguy hiểm.

Phó Văn Tiêu nhanh chóng hiểu suy nghĩ của nàng, lòng trở nên vô cùng dịu dàng.

Mọi ngôn ngữ khi đối diện với nàng, đều thể miêu tả hết sự của nàng.

 

 

 

 

 

Loading...