Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 150:chương 150
Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:17:12
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai nha dịch Cát và Ngô Gầy ánh mắt hoài nghi của chằm chằm, nước mắt.
Họ thật sự nàng say, nếu , họ tuyệt đối sẽ liều mạng khuyên can nàng –– dù lẽ vẫn khuyên , nhưng ít họ sẽ sự chuẩn tâm lý!
Còn việc gì nàng –– đó là thể nào, là nàng gì họ mới đúng!
Úc Ly tự nhiên : “Dẫn họ đến hỗ trợ chạy việc.”
Diệt phỉ thì chắc chắn chỉ đ.á.n.h xong đám cướp là hết, còn cần đến xử lý hậu quả.
Dẫn theo hai , một thể ở canh giữ đợi đến, một trở về thông báo quan phủ phái đến xử lý.
Đồ lão đại và Tuyên Hoài Khanh xong, nhịn .
Xem nàng dù say, nhưng logic và cách hành sự vẫn hệ thống, chẳng giống say chút nào.
Biết Úc Ly say rượu, Đồ lão đại yên tâm, với Tuyên Hoài Khanh: “Tuyên thiếu gia, ngài ở đây đồng hành với Ly Nương, trong trại xem .”
Đám phỉ khấu ở đây bốn năm chục . Đông như tụ tập ở đây, tự nhiên sẽ màn trời chiếu đất. Họ xây nhà trong núi, tuy bằng trong thành, nhưng vẫn hơn nhà trong thôn.
Thư Sách
Phỏng chừng là họ bắt dân làng gần đó đến xây dựng.
Thấy Tuyên Hoài Khanh đồng ý, Đồ lão đại sang dặn Úc Ly: “Ly Nương, cô ở yên đây, đừng chạy loạn.”
Úc Ly “” một tiếng, trông vô cùng lời.
Đồ lão đại cảm giác nàng hề say, nhưng nghĩ đến những việc nàng , thấy nàng chắc chắn say nặng.
Sau khi Đồ lão đại rời , Úc Ly quả nhiên ngoan ngoãn đó, chạy lung tung, giống như một đứa trẻ ngoan lời lớn.
Tuyên Hoài Khanh khỏi liếc nàng, cảm thấy buồn .
Người thể sát phạt nhiều phỉ khấu như , ai sẽ tin nàng ngoan hiền? lúc nàng trông thật sự ngoan và lời, hề lực sát thương.
Nghĩ đến việc nàng đang trong trạng thái say rượu, ngạc nhiên.
Hóa say ngoan đến thế ? Chẳng giống một con ma men chút nào.
Đương nhiên, ý nghĩ biến mất ngay khi thấy các thị vệ trói đám phỉ khấu và về báo cáo về thương tích của chúng.
“... Tay chân chúng đều đ.á.n.h gãy, nhưng xương cốt thì thương quá nặng, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, vẫn thể hồi phục.”
Chỉ là trong vòng mấy tháng, chúng thể cử động .
Tự nhiên cũng thể trốn thoát.
Nghe lời , Ngô Gầy và nha dịch Cát khỏi hít một lạnh, thầm nghĩ quả hổ là Ly lão đại, thật sự tàn nhẫn. May mà nàng đ.á.n.h gãy tay chân họ.
Không đúng, nàng từng đe dọa sẽ thiến họ...
Nếu họ cố chấp lời, kết cục của họ chắc chắn khá hơn đám thổ phỉ bao nhiêu.
Thị vệ báo cáo khỏi liếc Úc Ly đang ngoan ngoãn đó.
Họ hề sợ hãi như hai Ngô Gầy. Trong lòng, họ nàng như là chính xác, thể ngăn chặn hiệu quả đám phỉ khấu trốn thoát. Dù nàng chỉ một , nếu đám cướp tản chạy trốn, việc truy đuổi sẽ phiền phức.
Đây là biện pháp nhất.
Chỉ là, họ hiểu nàng cách nào, chỉ bằng sức lực của bản , giải quyết tất cả phỉ khấu, để sót một ai.
Lúc đó đám phỉ khấu tỉnh táo ư?
Nếu tỉnh, khi phát hiện đ.á.n.h , chúng chắc chắn sẽ phản kháng hoặc bỏ chạy.
Tuyên Hoài Khanh bận tâm đến thương tích của đám cướp, tò mò hỏi Úc Ly: “Úc cô nương, lúc đó chúng trốn ?”
Nàng đơn độc lên núi diệt phỉ. Nghe hai Ngô Gầy , nàng chẳng chuẩn gì, thậm chí mang theo một món vũ khí. Chẳng lẽ nàng đầu độc đám phỉ nhân , khiến chúng chạy ?
Úc Ly chớp mắt, : “Chúng chạy, chỉ là khiến chúng chạy là xong.”
Tuyên Hoài Khanh hiểu lắm ý nàng là gì.
Úc Ly một nữa mẫu cho xem.
Nàng nhặt lên một hòn đá to bằng nắm tay đất, dùng tay bóp, biến nó thành vô hòn đá nhỏ đều, phóng chúng .
Chỉ thấy một tràng tiếng “phanh phanh phanh” phía vang lên. Nơi đá đ.á.n.h qua, xuất hiện từng cái hố, bụi đất bay lên, lực sát thương khủng khiếp.
Chứng kiến cảnh , đều im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-150chuong-150.html.]
Có sức mạnh lớn đến thế, và nếu độ chính xác còn nữa, đám thổ phỉ đó quả thực thể chạy thoát.
Ngô Gầy khỏi nhớ chuyện đây, khi họ định cướp bóc nàng ngoài thành, phát hiện nàng dễ chọc, họ định bỏ chạy. Lúc đó, chân họ một hòn đá đ.á.n.h trúng, hai chân tê liệt ngay lập tức, ngã gục xuống đất.
Trốn thoát là điều thể.
Thế nên, đám phỉ nhân dám trốn, kết cục hẳn cũng như .
Trói chắc đám phỉ nhân xong, họ lùng soát trại cướp một lượt, lôi hết vật tư trong trại , đổ mặt đất.
Làm xong việc , trời sắp sáng .
Ngô Gầy và nha dịch Cát đều mệt đến rã rời, bệt đất.
Úc Ly thấy Đồ lão đại đến, : “Ta về.”
Phỉ khấu tiêu diệt xong, nàng quả thực cần ở đây nữa, phần còn họ lo.
Đồ lão đại liền để nàng về. Nghĩ đến nàng vẫn còn say, yên tâm, : “Có cần tìm đưa cô về ?”
Úc Ly nghiêm túc : “Không cần, tự về .”
“Cô về bằng cách nào?” Đồ lão đại hỏi : “ , các ngươi đến đây bằng cách nào?”
Đồ lão đại nhận vấn đề .
Thanh Nhai sơn cách huyện Sơn Bình và thôn Thanh Thạch một quãng đường hề ngắn. Chỉ bộ thôi cũng mất cả ngày. Họ đến đây bằng cách nào?
Hôm qua là Trung Thu, Úc Ly chắc chắn ở nhà chồng, cùng nhà ăn Tết.
Không lẽ nàng về nhà ăn Tết, uống rượu bên ngoài, say rượu hóa điên, dẫn chạy đến đây diệt phỉ ?
Ngô Gầy và nha dịch Cát im lặng.
Đến đây bằng cách nào?
Họ xách đến như hàng hóa bởi một (chứ ngựa), suýt c.h.ế.t ngạt nhiều . Kể chỉ nước mắt.
Úc Ly : “Chạy tới.”
Đồ lão đại: “……”
Cũng quá bất ngờ với câu trả lời . Dù ngựa là thứ khó mua, nàng cũng cần mua ngựa. Hơn nữa, hai nàng dẫn theo trông cũng vẻ mua nổi ngựa la để .
Thông báo với Đồ lão đại xong, Úc Ly xuống núi.
Tuyên Hoài Khanh gọi nàng , : “Úc cô nương, hai ngày nữa sẽ đến tìm nàng.”
Lần đến Thanh Nhai sơn diệt phỉ, tiện thể ghé qua huyện Sơn Bình, tự cảm tạ ơn cứu mạng của Úc Ly. Nàng việc ở quán thịt Trương Ký trong huyện thành, tìm nàng ở đó sẽ tiện hơn ở thôn Thanh Thạch.
Thấy nàng sắp rời , Ngô Gầy và nha dịch Cát hề do dự theo nàng.
Từ lời nha dịch Cát, Ngô Gầy nhóm Tuyên Hoài Khanh thể là trong quân. Ngô Gầy, một nhàn hán, dám ở với họ nữa.
Tốt nhất là chạy nhanh thôi.
Về phần nha dịch Cát, dù vớt vát công lao diệt phỉ, nhưng chỉ cần nghĩ đến “Tuyên thiếu gia” thể là Tuyên gia, còn gan mà mon men gần.
Hắn ngờ “Tuyên thiếu gia” và Úc Ly giao tình sâu đậm đến thế, thậm chí còn tìm gặp nàng. Hắn càng dám ở .
Nha dịch Cát đột nhiên may mắn, vì trận hành hung của Úc Ly, quyết định quy phục nàng...
Cho dù Tuyên thiếu gia từng mạo phạm nàng vì chuyện Quản sự Thôi, chắc cũng giận đến mức trừng phạt chứ?
**
Trên đường trở về, Úc Ly vẫn chê hai chậm, liền định túm lấy gáy áo họ.
Hai sợ nàng siết cổ đến chết, vội vàng : “Ly lão đại, cần ngài dẫn chúng về, tụi tự .”
Phỉ khấu tiêu diệt xong, đoạn đường chắc chắn an , cần lo lắng gì nữa.
Úc Ly miễn cưỡng, liền .
Khi chân trời ửng hồng báo hiệu rạng đông, nàng cuối cùng cũng về đến nhà.
Cổng lớn nhà họ Phó khóa, nàng kinh động trong nhà, trèo tường thẳng.
“Ly Nương?”
Giọng Chu thị vang lên. Bà ở cửa bếp, ánh nắng mới ló dạng, lúc thấy Úc Ly trèo tường .
Bà vốn tỉnh dậy sớm, trong lòng vẫn lo lắng cho Úc Ly rời tối qua, nên thức dậy sớm.
Úc Ly phản ứng chậm chạp bà, gọi một tiếng “Mẹ”.
Chu thị thấy nàng phản ứng chậm, rượu tỉnh . Bà đoán nàng về, chắc chắn ngủ suốt đêm, đau lòng vô cùng, vội vàng bảo nàng nghỉ.
Úc Ly lời trở về phòng.
Khi tiếng mở cửa vang lên, Phó Văn Tiêu giường tỉnh giấc, khàn khàn gọi: “Ly Nương?”
Ánh sáng trong phòng tối, Úc Ly mò mẫm bước , lên tiếng đáp.
Phó Văn Tiêu tỉnh táo thêm vài phần, chống dậy, : “Nàng mới về ? Có mệt ?”
Úc Ly “ừ” một tiếng, trong phòng vang lên tiếng sột soạt.
Phó Văn Tiêu hỏi: “Ly Nương, nàng gì thế?”
“Tìm quần áo.”
Phó Văn Tiêu nhanh chóng nhận nàng đang quần áo, khuôn mặt nóng lên, khẽ rũ mắt.
Thay đồ xong, Úc Ly mở cửa ngoài, đó lâu mang theo một nước , lên giường.
Phó Văn Tiêu cố gắng chống cơn buồn ngủ chờ nàng. Cảm nhận nàng giường, nhẹ nhàng chạm mái tóc rơi lả tả gối nàng, hỏi: “Ly Nương, nàng ?”
Giấc ngủ hề yên , luôn lo lắng nàng gặp nguy hiểm, ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Úc Ly : “Đi diệt phỉ.”
Nàng nhắm mắt , giọng mang theo vẻ mệt mỏi.
Phó Văn Tiêu xong sững , nhưng thấy nàng ngủ gật, cuối cùng nỡ đ.á.n.h thức nàng, dịu dàng : “Ly Nương, ngủ .”
Nàng lơ mơ đáp lời, ngủ say.
Cảm nhận thở của bên cạnh, lòng Phó Văn Tiêu trở nên kiên định. Hắn cũng nhắm mắt , mặc kệ chìm giấc ngủ.