Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 123:chương 123

Cập nhật lúc: 2025-10-01 12:11:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

Hôm nay Úc Ly mang về một bộ lòng. Buổi chiều, Úc Kim mang quà tạ lễ đến tìm bà Chu để học cách món lòng kho.

Để món lòng ngon, bước đầu tiên là rửa thật sạch, cố gắng khử hết mùi hôi. Nếu , mùi hôi quá nồng thì dù chế biến thế nào cũng ngon, khó mà nuốt nổi.

Úc Kim học chăm chú, dù quá trình bốc mùi dễ chịu chút nào, nhưng sắc mặt  Úc Kim hề đổi.

Khi Úc Ly tới, cả Úc Kim và  Chu thị đều thấy nàng.

Bà Chu chào nàng, bảo trong nồi chè đậu đỏ, con ăn một chén cho bổ máu.

Thư Sách

Úc Kim : “Chị cả, chị đừng qua đây, chỗ hôi lắm.”

“Không .” Úc Ly bên cạnh xem họ , thực cũng tò mò để rửa sạch lòng, , “Còn hôi bằng chuồng heo.”

Úc Kim thì mỉm , gì thêm, tiếp tục cúi đầu xử lý bộ lòng.

Bà Chu liếc nàng một cách kỳ lạ. Nhà họ Úc nuôi hai con heo, việc cho ăn, dọn chuồng đây đều do các cô con gái  nhị  phòng , Úc Ly khi lấy chồng chắc chắn từng trải qua. Đã quen với mùi chuồng heo thì mùi lòng thực cũng chẳng là gì, lớn lên ở nông thôn câu nệ mấy chuyện đó.

Úc Kim, vẻ sợ mùi hôi ảnh hưởng đến chị .

Sau khi xử lý lòng sạch sẽ, họ bắt đầu kho. Đến bữa cơm chiều, khắp nhà họ Phó thoang thoảng mùi lòng kho đậm đà, vô cùng hấp dẫn.

Úc Ly và hai em Phó Yến Hồi đang học bài cùng Phó Văn Tiêu trong phòng — chính xác hơn là hai em Phó Yến Hồi thì học , học , còn Úc Ly thì luyện thư pháp.

Dù nàng từ chối lời đề nghị dạy thi họa của Phó Văn Tiêu, nhưng việc chữ vẫn học. Nếu , lỡ cần   cái gì, nàng một mớ chữ ai nhận nổi thì thật khó coi.

Ngửi thấy mùi lòng kho từ bếp bay tới, Úc Ly bắt đầu yên.

Nàng đặt bút xuống, với Phó Văn Tiêu đang bên cạnh sách giám sát họ học bài: “ ngoài xem thử, xem nấu cơm xong .”

Phó Văn Tiêu: “...”

Thấy nàng , hai đứa nhỏ cũng nhấp nhổm, chút yên. chỉ cần Phó Văn Tiêu khẽ liếc mắt qua, chúng liền dám nhúc nhích, ngoan ngoãn học tiếp, dám đòi ngoài cùng thím út.

Hai đứa nhỏ từ nhỏ cha, trong lòng coi trưởng bối nam giới duy nhất trong nhà như cha , ngày thường lời chú út. Trước khi thành bài tập Phó Văn Tiêu giao, chúng thực sự dám tùy tiện chạy như Úc Ly.

Úc Ly gương cho hai đứa cháu, nàng lẻn bếp, thấy Úc Kim đang vớt lòng kho xong trong nồi đĩa cho nguội.

Thấy nàng đến, Úc Kim : “Chị cả, lòng kho xong , lát nữa em gắp cho chị nếm thử nhé.”

Úc Ly “ừ” một tiếng, phụ bà Chu đang nấu cơm.

Lòng kho để nguội một chút, Úc Kim cắt một đĩa mời bà Chu và Úc Ly nếm thử.

Bà Chu ăn một miếng, gật đầu : “Vị cũng , nếu ngâm trong nước kho qua một đêm thì sẽ càng ngon hơn.”

“Ngon lắm!” Úc Ly khẳng định, “Tuy với đầu bếp Bao, nhưng ngon hơn mấy hàng kho bình thường ngoài tiệm.”

Úc Kim đang định hỏi đầu bếp Bao là ai thì bà Chu : “Tay nghề kho thịt của đầu bếp Bao thường sánh , chắc chắn ông bí quyết riêng. Nếu ai cũng dễ dàng qua mặt thì ông chẳng là bếp trưởng của tửu lâu Phúc Lai.”

Dù Úc Ly thẳng, bà Chu cũng để bụng. Tay nghề nấu nướng của bà là học từ đầu bếp của chủ nhà, lúc đó học nấu ăn chỉ là để đề phòng giở trò trong thức ăn hãm hại Phó Văn Tiêu. Bà bao giờ thấy tay nghề giỏi, chỉ là khá hơn ở chốn thôn quê một chút, chứ thể so với đầu bếp của các tửu lâu .

Bà Chu với Úc Kim: “Con chỉ buôn bán nhỏ, như là đủ .”

Đối tượng khách hàng chính của Úc Kim là những lao động chân tay, họ kén chọn hương vị món ăn, chỉ cần ăn no là . Món lòng kho đối với họ chỉ là thêm chút vị thịt, miễn quá khó ăn thì họ sẽ để ý.

Úc Ly gật đầu, “Mẹ đúng đấy, họ chắc chắn sẽ thấy ngon, đó em.”

thì nàng cũng thấy ngon.

Nghe đều , Úc Kim cuối cùng cũng thêm tự tin món cơm nắm định bán.

Nấu xong cơm chiều, bà Chu giữ Úc Kim ở ăn cơm.

Úc Kim chút ngại ngùng, đang định từ chối thì Úc Ly ấn xuống, bảo cô ăn xong hãy về.

“Vậy… con phiền ạ…” Cô đỏ mặt .

Bà Chu : “Con bé , đừng khách sáo thế! Các con đều là em của Ly Nương, đến đây cần câu nệ.”

Bà thật lòng quý mấy cô gái nhà họ Úc, chúng, bà như thấy chính năm xưa nghèo khó đến mức bán nô tỳ. Chỉ là bà may mắn hơn, gặp chủ  nhân bụng, cuộc sống ngày một hơn. Vì , bà cũng giúp đỡ những cô gái , thấy chúng sống , bà cũng vui lây.

Úc Kim trong lòng cảm động, ngập ngừng một lúc gì thêm. Lời cảm ơn cần lúc nào cũng miệng, cô sẽ ghi nhớ trong lòng, khả năng, nhất định sẽ báo đáp họ.

Mãi đến bữa cơm chiều, hai đứa nhỏ mới xong bài tập. Chúng nhà chính ăn cơm, cùng còn Phó Văn Tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-123chuong-123.html.]

Thấy Phó Văn Tiêu xuất hiện, bà Chu ngạc nhiên mừng rỡ : “Tiêu ca nhi, con đây? Sức khỏe con thế nào ? Có ?”

Phó Văn Tiêu mỉm , đáp: “Mẹ, hôm nay con thấy trong khỏe hơn một chút nên ăn cơm cùng .”

Úc Kim vội vàng dậy, nhỏ giọng gọi một tiếng “Anh rể”.

Phó Văn Tiêu khẽ gật đầu với cô, tự nhiên xuống cạnh Úc Ly.

Úc Ly bưng món ăn bà Chu chuẩn riêng cho đến mặt, : “Vừa em Hai đến,  cũng ăn cùng chúng .”

Mấy ngày nay, ngoài việc trị liệu cho bản , nếu còn dư dị năng, nàng cũng sẽ truyền cho một ít. Dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng khá hơn , thể ngoài vài bước. Vì , thấy ngoài , nàng cũng ngạc nhiên.

Phó Văn Tiêu gật đầu.

Nhà họ Phó ít , quy củ nam nữ khác bàn, đều ăn cùng .

Hôm nay Phó Văn Tiêu hiếm khi ăn cơm cùng , bà Chu vui lắm. Trong lòng bà, việc thể khỏi phòng chứng tỏ tình hình sức khỏe của cũng tệ. Bà hy vọng sẽ luôn khỏe mạnh.

Ăn cơm xong, Úc Kim giúp dọn dẹp bát đũa và bếp núc chuẩn về.

Bà Chu bảo cô mang phần lòng kho còn về cho trong nhà  nếm thử, và dặn ngày mai dùng phần lòng kho đó để thử cơm nắm.

Bây giờ trời thu, thời tiết còn nóng nực, lòng kho thể để đến ngày hôm sợ hỏng.

Úc Kim đồng ý, sang với Úc Ly: “Chị cả, ngày mai chị qua nếm thử món cơm nắm em nhé.”

“Được.” Úc Ly gật đầu, tiễn cô cổng.

Ra đến cổng, nàng : “A Kim, khi nào em định huyện mở hàng? Trên đó còn chuyện gì nữa , em thể bất cứ lúc nào.”

Úc Kim ngạc nhiên mừng rỡ nàng, “Thật ạ?”

Úc Ly gật đầu, kể cho cô những gì từ Ngô Gầy hôm nay.

Về chuyện Thôi quản sự đánh, hai tên nha dịch đó xử lý khá , bên ngoài họ đều đổ tội lên đầu "hung đồ", còn đối với những quen Thôi quản sự, họ ngầm dẫn dắt để nghĩ rằng thương nặng như , chắc chắn là do những từng ức h.i.ế.p trả thù.

Hiện giờ, những chuyện trong huyện đều cho rằng kẻ đ.á.n.h Thôi quản sự nông nỗi nhất định là thù oán với , và đều hướng suy nghĩ về những từng đắc tội đây.

Chỉ cần hai tên nha dịch , Thôi quản sự mở miệng , sẽ ai nghi ngờ đến chị em họ.

Úc Kim vui, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù  chú Đồ cũng bảo các cô cần lo lắng, nhưng lo cho ?

 

 

 

 

 

 

 

May mắn là hai tên nha dịch đó điều, theo đúng dự tính của họ, Thôi quản sự sẽ còn là mối đe dọa nữa.

Cô vui vẻ : “Chị cả, ngày mai em sẽ thử cơm nắm , cho nếm thử, nếu vấn đề gì thì ngày em sẽ huyện bán hàng.”

Nếu cần lo lắng về Thôi quản sự nữa, thì nhanh chóng bắt tay việc kinh doanh thôi. Đối với việc kiếm tiền, Úc Kim vô cùng tích cực, nóng lòng thể chờ đợi nữa.

Tiễn Úc Kim , Úc Ly trở về phòng một bộ quần áo khác.

Hoàng hôn buông xuống, nàng bắt đầu luyện tập bài thể d.ụ.c trong sân.

Đây là bài tập nàng luyện từ nhỏ, mỗi đứa trẻ đưa trại huấn luyện đều luyện, dùng để rèn luyện thể, hiệu quả cũng rõ rệt. Nó là một bài tập nghiên cứu khoa học nhằm phát huy tiềm năng của con .

Úc Ly luyện tập một canh giờ, lúc nàng dừng thì trời tối hẳn.

Nhà chính thắp một ngọn đèn.

Úc Ly mồ hôi đầm đìa bước nhà chính, đang định rót nước uống thì phát hiện Phó Văn Tiêu đang ở đó, bèn hỏi: “Sao  về phòng nghỉ?”

Phó Văn Tiêu tiên rót cho nàng một chén nước, đó bảo nàng xuống, lấy khăn lau mồ hôi cho nàng.

Động tác uống nước của Úc Ly khựng , nàng ngước mắt .

Anh điều đó một cách tự nhiên, dường như thấy , thấy nàng , hiền hòa hỏi: “Ly Nương, nàng luyện cái hoài, thể tăng cường sức khỏe thật ?”

 

 

 

 

 

Loading...