Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 122:chương 122
Cập nhật lúc: 2025-10-01 08:19:37
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ít nháy mắt hiệu cho , mừng thầm trong bụng. Thôi quản sự ngày thường vốn chẳng lòng ai, hành sự thì ngông nghênh bá đạo, mặt mũi lúc nào cũng khó coi. Nhờ vả việc, chỉ hét giá cao mà còn chê đưa đủ, khiến nhiều ấm ức. Hơn nữa, còn dựa huyện lệnh để trở thành quản sự bến tàu, chặn đường ăn của bao nhiêu .
Nếu huyện lệnh đại nhân coi trọng Thôi di nương, chiếu cố vài phần, thì một kẻ ngu ngốc và ngông cuồng như Thôi quản sự sớm xử lý bao nhiêu . Không ngờ tay thật.
Những thù oán với dĩ nhiên là hả hê, thậm chí nhiều tinh ý còn đoán rằng phận của "hung đồ" lẽ đơn giản, khỏi nghi ngờ đó là từng Thôi quản sự ức h.i.ế.p trả thù.
“Không Thôi quản sự giờ ?” Một hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Không lắm, vẫn hôn mê bất tỉnh. Đại phu Thôi quản sự thương quá nặng, e là cũng xuống giường nữa…”
“Trời ơi, nghiêm trọng ?”
“Chứ còn gì nữa.”
“Thảo nào lúc nãy thấy Thôi di nương vội vã từ hậu viện huyện nha chạy , hóa là vì chuyện .”
“Thôi quản sự đúng là quá xui xẻo, gặp đám hung đồ tàn ác đó.”
“…”
Qua sự “tuyên truyền” của hai , chẳng mấy chốc cả huyện đều chuyện Thôi quản sự gặp bọn bất lương, đ.á.n.h trọng thương, , trở thành phế nhân. Còn chuyện nhà họ Thôi tức giận , Thôi di nương lóc cầu xin Trương huyện lệnh bắt hung thủ thế nào, đều chỉ coi như một vở kịch để xem cho vui.
Trong các khu phố, những thạo tin cũng chuyện. Những ai từng chịu sự áp bức của Thôi quản sự chỉ hận thể mua pháo về đốt ăn mừng. Tóm , chẳng mấy lo cho , đa phần đều hả hê. Điều duy nhất khiến lo lắng là liệu đám hung đồ đó tiếp tục gây án trong huyện . Vì , nhiều buổi tối dám ngoài, ngay cả những gã đàn ông lui tới kỹ viện, sòng bạc cũng vắng nhiều.
Bành nha dịch lấy cớ lo lắng cho sức khỏe của Thôi quản sự để cùng Cát nha dịch về nhà họ Cát bàn bạc về "đám hung đồ".
Vừa nhà, đóng cửa , hai liền xuống uống ngụm nước cho đỡ sợ.
Bành nha dịch hỏi nhỏ: “Vị đại phu đó vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì.” Cát nha dịch đáp. “Trước ông một cô em gái, từ nhỏ đính hôn, tình cảm với vị hôn phu . Ai ngờ ngày cưới Thôi quản sự để ý bắt về phủ nhục. Cô chịu nổi nên nhảy sông tự vẫn. Vị đại phu đó vẫn luôn báo thù cho em gái. Cơ hội như , ông tuyệt đối sẽ bỏ qua.”
Vốn dĩ vết thương nặng nhất của Thôi quản sự là Úc Ly giẫm gãy hai chân, mục đích cũng chỉ là để thể chạy hại con gái nhà lành. Những vết thương khác thì nghiêm trọng nhưng thực chất chỉ là ngoài da, dưỡng vài hôm là khỏi.
Thế nhưng, qua tay vị đại phu , vết thương ngoài da cũng biến thành trọng thương. Hơn nữa, trong t.h.u.ố.c còn thêm t.h.u.ố.c câm… Giờ đây, Thôi quản sự chỉ liệt giường mà còn thể nữa. Dù khác hỏi chuyện gì, cũng thể trả lời. Thậm chí trong thời gian tới, sẽ hôn mê giường, thể tỉnh táo.
Đến lúc đó, sự việc thế nào chẳng đều do họ định đoạt ?
Xác nhận việc sơ hở, hai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thả lỏng, họ mới cảm thấy đau nhức. Nhớ hôm nay cũng đánh, còn ngã mấy , trán vẫn còn sưng vù. Cũng nhờ bộ dạng thê t.h.ả.m mà mới tin câu chuyện họ gặp hung đồ, vì cứu Thôi quản sự mà thương.
“Sức của con mụ đó thật đáng sợ, đ.á.n.h đau điếng.” Bành nha dịch thì thầm, “Bà thực sự định thiến chúng đấy chứ?”
Cát nha dịch biến sắc, “Có thể lắm.”
Người đàn bà đó quá độc ác, cảm thấy chuyện gì bà cũng dám .
Bành nha dịch nhăn mặt, “Hay là ngày mai lúc tuần, chúng ghé qua hẻm Lạc Ngư một chuyến?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-122chuong-122.html.]
Cô cố tình bảo họ thể đến hẻm Lạc Ngư tìm Cao Sinh, xem hề sợ phận lộ, lẽ còn đang âm thầm theo dõi họ. Đã , chi bằng họ cứ điều một chút. Nếu , lỡ ngày nào đó cô thật sự thiến hết đàn ông trong nhà họ thì… đó là tuyệt tự tuyệt tôn đấy. Người đàn ông nào chịu nổi cơ chứ?
Cát nha dịch suy nghĩ một lúc : “Để một .”
Hắn yên tâm Bành nha dịch lắm, còn trẻ, dễ hỏng việc, vẫn là tự thì hơn.
“Được, nhớ cẩn thận, tuyệt đối đừng chọc giận cô .” Bành nha dịch dọa cho sợ khiếp vía. Hắn dám đem tương lai của tất cả đàn ông trong nhà đùa, cái hậu quả đoạn tử tuyệt tôn đó gánh nổi.
Sau khi tin tức trong huyện hung đồ lẩn trốn, đ.á.n.h thương lan , nha dịch tuần cũng tăng lên. Không khí đường cũng trở nên nghiêm nghị hơn, dân dám ở những con hẻm vắng.
Tuy nhiên, cuộc sống của đa dân ảnh hưởng nhiều. Họ tụ tập vẫn bàn tán về chuyện hung đồ đ.á.n.h . Khi thương là trai của tiểu huyện lệnh, phần lớn đều mừng thầm trong bụng.
Cát nha dịch tuần cùng đồng nghiệp, ngang qua hẻm Lạc Ngư. Lấy cớ tuần tra, hỏi thăm về Cao Sinh và Ngô Gầy ở hẻm Lạc Ngư, nhanh bọn họ là một đám du thủ du thực, việc ác nào , nhưng gần đây đột nhiên cải tà quy chính. Nghe khi cải tà quy chính, bọn họ trở về với một đầy thương tích, đó liền quyết tâm cuộc đời.
Cát nha dịch cảm thấy, câu chuyện quen tai thế nhỉ? Chẳng giống hệt chuyện của họ hôm qua ?
Lúc , cuối cùng cũng hiểu tại Úc Ly bảo đến hẻm Lạc Ngư. Xem đám du thủ du thực cũng nàng chỉnh cho một trận trò. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng cân bằng hơn hẳn.
Cát nha dịch tìm thấy Ngô Gầy đang đợi việc ở một góc phố đông đúc. Nơi đây nhiều thợ thủ công mang theo đồ nghề của chờ việc, từ thợ mộc, thợ tre, đến thợ hồ… Họ nhận những công việc như sửa cửa sổ, đồ đạc, lợp mái nhà, trát tường.
Cha của Ngô Gầy là thợ hồ, cũng học đôi chút. Giờ khi cải tà quy chính, tìm việc gì đàng hoàng, liền tự mang đồ nghề đây chờ việc mỗi ngày.
Khi Cát nha dịch tìm đến, Ngô Gầy còn tưởng tên nha dịch đến gây sự vì chuyện cũ, ai ngờ là đến khen . Hắn rằng chuyện của Ngô Gầy, giờ cải tà quy chính nên đặc biệt đến khen ngợi một phen.
Ngô Gầy ngoài mặt thì tươi cảm kích, nhưng trong lòng thì chẳng tin một lời. Bọn du thủ du thực như đúng là , nhưng đám nha dịch cũng chẳng hơn gì, chẳng qua là đầu thai , kế thừa chức vị của cha ông, chứ bản chất cũng là một lũ vô , dân chúng chúng hại ít. Chó chê mèo lắm lông cả thôi.
Cát nha dịch chuyện với Ngô Gầy một lúc, nhân lúc ai để ý, hỏi một cô nương xinh , sức khỏe, đ.á.n.h giỏi .
Thư Sách
Ngô Gầy buột miệng: “ Ly lão đại!”
Cát nha dịch giật , cứng đờ , nuốt nước bọt.
“Cô, cô còn là đại ca của các ?”
Làm đại ca của một đám du thủ du thực, thể là cô nương nhà lành ? Thảo nào đ.á.n.h tay tàn độc như .
Ngô Gầy là kẻ lanh lợi, thấy vẻ mặt cứng đờ của Cát nha dịch, liền hiểu . Hắn khà khà, xem tên nha dịch cũng nếm mùi của Ly lão đại , thảo nào tự dưng tìm đến đây.
Sau khi Cát nha dịch rời , Ngô Gầy cũng chờ việc nữa, thu dọn đồ đạc vội vã tìm những khác. Chẳng mấy chốc, một đám du thủ du thực tụ tập gốc đa đầu hẻm Lạc Ngư.
Khi Ngô Gầy kể chuyện, ai nấy đều kinh ngạc thốt lên: “ Ly lão đại lợi hại thật, ngay cả nha dịch cũng xử lý.”
Đột nhiên họ cảm thấy việc thua trong tay lão đại cũng chẳng gì đáng hổ. Tự dưng thấy vui vui.
* Hôm nay khi giao hàng, Úc Ly thể cảm nhận nha dịch tuần trong huyện nhiều hơn, họ chằm chằm những qua đường như đang tìm kiếm tội phạm. Nàng chỉ liếc qua một cái để ý nữa.
Làm xong việc, nhận tiền công, nàng về phía hẻm Lạc Ngư. Vừa đến đầu hẻm, nàng thấy Ngô Gầy đang nghển cổ ngó nghiêng.
Ngô Gầy vội chạy tới, ân cần chào hỏi đại ca mời nàng quán gần đó uống nước. Trà ở đây rẻ, hai văn một ấm, nếu tiêu thêm một văn nữa còn một đĩa lạc rang ăn kèm, là một nơi lý tưởng để trò chuyện.
Ngô Gầy rót cho nàng, nhỏ giọng kể chuyện Cát nha dịch hôm nay đến tìm , đó nhắc đến chuyện Thôi quản sự ở bến tàu thương.
“… Thôi quản sự đó đúng là đáng thương, hôm qua gặp hung đồ thù oán, đ.á.n.h cho thoi thóp. Nghe hai chân đều đ.á.n.h gãy, tối qua còn lên cơn sốt cao, mãi hạ. Sốt cao như , khéo sinh bệnh tật gì đó.”
Úc Ly ăn lạc, lắng với vẻ mặt bình thản.
Ngô Gầy kể liếc trộm nàng, thấy mặt nàng biểu cảm gì khác thường, càng cảm thấy nàng tâm cơ sâu sắc, thật đáng sợ. May mà bọn họ đối đầu với nàng, ngoan ngoãn tìm việc đàng hoàng, nếu kết cục của Thôi quản sự chính là của bọn họ.
Khoan , "hung đồ" Thôi quản sự thương, lẽ nào chính là Ly lão đại?