Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 121:chương 121

Cập nhật lúc: 2025-10-01 08:19:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

Vì ăn cơm trưa ở tiệm thịt nên đến chiều Úc Ly mới về tới nhà.

 Chu  thị đang thêu thùa ở nhà chính, thấy con dâu về liền đặt công việc đang xuống. Bà đỡ chiếc gùi lưng nàng xuống, hỏi: “Ly Nương đói , ăn gì con?”

hôm nay Úc Ly đưa Úc Kim dạo quanh huyện lỵ, sẽ về muộn một chút, nhưng ngờ muộn đến , trong lòng cứ lo con dâu đói.

“Con ăn ạ, ăn ở tiệm thịt luôn.” Úc Ly đáp, “Anh Trương bảo em Hai hiếm khi tới chơi nên mời bọn con một bữa. Món thịt hầm của thơm thật sự, con ngờ tài nấu nướng như …”

Đừng Trương Phục tướng mạo vẻ thô kệch, chứ giặt giũ nấu cơm việc gì cũng . Chắc là do sống một vợ chăm sóc nên việc gì cũng tự tay . Món thịt hầm của gọi là tuyệt cú mèo, còn ngon hơn cả . Con cũng hầm thịt kiểu gì, thì như chẳng cho thêm gia vị gì cả, chỉ đơn thuần là hầm thịt thôi.

Chu  thị thì mỉm . Người ở tiệm thịt dễ gần tính, con việc ở đó sẽ chịu thiệt thòi gì, điều đó khiến bà mừng.

Sau khi uống hai chén cho đỡ khát, Úc Ly kể cho Chu  thị chuyện Úc Kim mở một gánh hàng nhỏ ở huyện.

“Mẹ ơi, em định cơm nắm ngũ cốc, bên trong nhân đậu đỏ hoặc thịt kho, như sẽ dễ bán hơn. em món kho bao giờ nên sang nhờ chỉ cho cách ạ.”

 Chu thị vui vẻ đồng ý: “Cứ bảo nó sang đây, món kho đơn giản lắm, ai nấu nướng một chút là thôi.”

Ở triều Đại Khánh, công thức nấu món kho là bí mật gì, hàng quán bán đầy rẫy. Chỉ là hương liệu quá đắt, nhiều nỡ bỏ tiền mua về tự , thèm thì ngoài hàng mua một ít cho tiện. Dĩ nhiên, để nấu món kho ngon thì liều lượng và tỷ lệ hương liệu quan trọng, nếu pha chế khéo thì mùi vị sẽ khác biệt ngay.

Nghe , Úc Ly mừng rỡ : “Cảm ơn , mai con sẽ bảo em qua.”

“Được chứ.” Bà Chu , “Bảo nó cứ qua thẳng đây, cần mang quà cáp gì .”

Úc Ly vẫn khăng khăng: “Phải chứ . Dù đây cũng là tay nghề của , chịu khó chỉ dạy cho em thì em ơn, thể tay .”

Biết điều là điều đáng quý!

Bà Chu đành trừ, nhưng trong lòng thấy ấm áp. Bà Úc Ly thật sự coi như ruột, để bà chịu thiệt. Bà thích tính cách việc đều nghiêm túc, rạch ròi của Ly Nương, trong lòng con bé luôn một cái cân công lý, bao giờ hàm hồ.

Với tính cách như , cho dù ở… chắc cũng sẽ chịu thiệt thòi .

Sắp xếp xong những thứ mua hôm nay, Úc Ly về phòng lấy quần áo tắm. Lúc cửa, nàng liếc thấy Phó Văn Tiêu đang ngủ nên cố gắng thật nhẹ nhàng.

Đến khi nàng tắm xong thì Phó Văn Tiêu tỉnh, đang giường, mắt lim dim như vẫn tỉnh ngủ hẳn. Nghe tiếng động, ngước lên, và khi thấy nàng, ánh mắt trông tỉnh táo hơn nhiều.

Anh vén chăn, từ từ bước xuống giường và hỏi: “Ly Nương, nàng về lúc nào ?”

về thôi.” Úc Ly lau tóc hỏi , “   tỉnh giấc ?”

Phó Văn Tiêu xuống chiếc ghế bên cửa sổ, vẫy tay hiệu cho nàng gần. Anh cầm lấy chiếc khăn từ tay nàng, giúp nàng lau tóc và : “Không , đến giờ thì tự tỉnh thôi.” Rồi hỏi tiếp, “Hôm nay việc suôn sẻ chứ?”

Anh cũng hôm nay nàng đưa em gái dạo huyện lỵ nên sẽ về muộn. Chỉ là ngờ nàng về muộn đến thế, bây giờ mới tắm rửa xong.

Úc Ly ghế đẩu, để mặc lau tóc cho , đáp: “Ừ, cũng xem như là suôn sẻ ạ.”

“Xem như là?”

Anh ý tứ trong lời của nàng. Xem hôm nay xảy chuyện gì đó, nhưng nếu nàng thấy là suôn sẻ thì chắc cũng chuyện gì to tát.

Phó Văn Tiêu nghĩ thì nàng kể chuyện xảy ở huyện hôm nay.

“...  cố tình dụ hai tên nha dịch đó một con hẻm vắng mới tay.” Úc Ly cầm một chiếc quạt phe phẩy, “A Kim vẻ sợ lắm, mặt cắt còn giọt máu. Ban đầu  cũng định chấp nhặt với chúng, nhưng ai ngờ chúng tự tìm đến. nghĩ A Kim còn lên huyện ăn, con bé xinh xắn như , nhỡ tên quản sự họ Thôi để ý tới thì sẽ xảy chuyện gì nữa.”

Động tác lau tóc của Phó Văn Tiêu khựng .

Anh hỏi: “Hắn để ý đến nàng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-121chuong-121.html.]

“Hình như , hai tên nha dịch thế.” Úc Ly thản nhiên đáp, “Lúc đầu  còn tưởng là do nhà bác cả tức chuyện phân gia nên tìm đến gây sự, ai ngờ . Chỉ vì thấy em xinh nên bắt về vợ lẽ thôi.”

Nói đến chuyện , nàng chẳng phản ứng gì đặc biệt. Bảo nàng vợ bé cho khác là chuyện thể nào, bắt nàng càng thể. Chính vì thấy đây là chuyện tuyệt đối thể xảy nên nàng chẳng bận tâm.

Thư Sách

Phó Văn Tiêu im lặng một lúc lâu.

Úc Ly thấy lạ, đầu thì thấy chau mày, tâm trạng vẻ .

“Tiêu ca nhi?” Nàng gọi.

Phó Văn Tiêu nén vẻ tức giận trong mắt, mỉm hiền hòa với nàng tiếp tục lau tóc.

Đợi nàng kể xong, : “Ly Nương, nàng đúng.”

Úc Ly buồn : “ Anh y hệt chú Đồ.”

Nói thôi chứ trong lòng nàng vui. Xem hành động hôm nay của nàng quả thực sai, đều tán thành. Trước đây, mỗi khi gì ở bên ngoài, nàng đều kể cho Phó Văn Tiêu , thực chất là từ xác nhận xem đúng sai, để tránh gây rắc rối vì hợp với quy tắc của thế giới . Dần dần, việc đó trở thành thói quen.

Người , dù nàng cũng bao giờ ầm lên, ngược còn phân tích cho nàng điều lẽ dở. Dĩ nhiên, phần lớn thời gian, đều cho rằng nàng đúng.

Xem nàng hòa nhập thành công với thế giới . Úc Ly hài lòng.

Phó Văn Tiêu dĩ nhiên hiểu ý của  Đồ lão đại. Gạt những chuyện khác sang một bên, cũng thấy nàng sai. Những tên ác bá chuyên cướp đoạt con gái nhà lành như hại bao nhiêu cô nương, c.h.ế.t đáng tiếc. Nếu nàng võ nghệ, lỡ tên ác bá đó bắt thì sẽ xảy chuyện gì. Vì , thà rằng nàng cứ mạnh mẽ như thế, gặp chuyện thì cứ thẳng tay hành động, cần đôi co nhiều lời.

Phó Văn Tiêu nhẹ nhàng lau tóc cho nàng, giọng chậm rãi: “Sau nếu gặp chuyện tương tự, nàng cần e dè gì cả, cứ những gì nàng cho là đúng.”

Úc Ly ngẩn , cảm thấy lời của gì đó đúng: “Không , nhỡ lộ thì sẽ liên lụy đến .”

Những khác thì , nhưng nhà họ Phó và nhà hai của họ Úc thì nàng thể quan tâm, vẫn nghĩ cho họ.

“Sẽ .” Phó Văn Tiêu mỉm , “Dù lộ cũng chẳng cả.”

Úc Ly khó hiểu, ngẩng đầu . Nếu lộ, chẳng là đối đầu với quan phủ ? Huyện lệnh tuy chỉ là một chức quan thất phẩm, nhưng cũng là của triều đình, nàng từng nghĩ đến việc đối đầu với ông .

Phó Văn Tiêu giải thích gì thêm, chỉ : “Nói cho cùng, cũng là do vô dụng, thể bảo vệ cho nàng.”

Anh vẫn canh cánh chuyện trong lòng. Nếu là

Úc Ly ngớ , hiểu ý . Chuyện thì liên quan gì đến ? Nàng thể tự bảo vệ , cần ai che chở? Hơn nữa yếu ớt như … Úc Ly cảm thấy đến mức cần một ốm yếu bảo vệ. Được khác bảo vệ, cứ là lạ.

Phó Văn Tiêu nàng nghĩ gì, tiếp tục : “Ly Nương, đợi khi khỏe , sẽ thi khoa cử. Sau sẽ mang về cho nàng  cáo mệnh, để ai dám bắt nạt nàng nữa.”

Suy cho cùng, cũng vì nàng chỉ là một thường dân, nên dù mạnh mẽ đến , những kẻ xem thường, bắt nạt nàng vẫn sẽ thiếu. Anh thể chịu đựng điều đó.

Úc Ly chớp mắt, nàng hiểu “cáo mệnh” là gì. Trong ký ức của nguyên chủ khái niệm , mà nàng thì càng . Thứ quá xa vời với nhà nông, dân làng lúc chuyện phiếm cũng chẳng bao giờ nhắc tới.

“ Anh thi khoa cử ? Được thôi.” Úc Ly , nàng những sách ở thế giới đều mong thi đỗ công danh. Đến lúc đó khỏe , thể tự do , thi thì cứ thi thôi.

Phó Văn Tiêu sự thờ ơ trong giọng của nàng, rằng nàng vẫn nhận việc đỗ tú tài, cử nhân tiến sĩ ý nghĩa thế nào với nàng. Họ là vợ chồng, chồng vinh thì vợ sang, nàng thể trở thành phu nhân tú tài, phu nhân cử nhân phu nhân tiến sĩ.

Tiếc là hiện tại nàng vẫn xem là chồng, nên sẽ nghĩ đến những điều đó. Vinh quang của liên quan đến nàng, nàng thích tự giành lấy thứ hơn.

Phó Văn Tiêu chỉ bất đắc dĩ. Dù nhưng trong lòng vẫn chút hụt hẫng.

Chạng vạng tối, Cát nha dịch và Bành nha dịch bước khỏi nhà họ Thôi, lưng vẫn còn văng vẳng tiếng kêu trời kêu đất của bà Thôi. Hai cố giữ vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng trong lòng thì khinh bỉ vô cùng.

Bà Thôi ỷ con gái sủng ái trong phủ huyện lệnh, ngày thường ít mẩy, coi thường , khinh rẻ nọ. Thậm chí đối với những cô nương con trai bà cướp về, bà ngày nào cũng đặt đủ thứ , bắt họ coi con trai bà là trời, cãi nửa lời, nếu sẽ ăn c.h.ử.i ăn đòn. Cái bộ dạng của một bà chồng cay nghiệt, coi những cô nương đó là . Không còn tưởng con trai bà là hoàng đế bằng. Ngay cả phu nhân huyện lệnh cũng bao giờ yêu cầu các di nương tuân theo quy củ  đ.á.n.h c.h.ử.i họ như .

Rời khỏi nhà họ Thôi, hai lung tung mà về thẳng nhà.

Trên mặt họ tỏ vô cùng lo lắng cho Thôi quản sự. Dọc đường nếu gặp quen hỏi thăm, họ liền thở dài não nề: “Thôi quản sự hôm nay gặp bọn bất lương, chúng đ.á.n.h trọng thương… Huyện lệnh đại nhân nổi giận lắm, lệnh cho chúng bắt bằng đám hung đồ đó về quy án.”

Nghe chuyện, ai nấy đều kinh ngạc, là loại hung đồ nào mà dám tay đ.á.n.h ngay trong thành. Miệng thì thi lên án hành vi tàn độc của chúng, nhưng trong lòng thì hả hê.

Bị thương là Thôi quản sự cơ mà…

 

 

 

Loading...