Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-09-29 14:27:35
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , Úc Ly vẫn tỉnh, Chu thị khỏi thở dài.
Điều khiến bà an tâm là sắc mặt của Úc Ly khá hơn nhiều, còn trắng bệch như tờ giấy, khiến bất giác sợ hãi như ngày hôm qua lúc đưa về.
Chu thị cẩn thận lau mặt, lau , quần áo sạch sẽ cho Úc Ly, còn xoa bóp cơ thể cho cô để tránh lâu cứng đờ khó chịu. Trước đây khi chăm sóc Phó Văn Tiêu, bà cũng tỉ mỉ như , nên dù cứ mãi một chỗ, trông vẫn luôn sạch sẽ, gọn gàng. Coi như là kinh nghiệm, nên đến lượt chăm sóc Úc Ly, bà cũng quen tay.
Phó Văn Tiêu bên cạnh quan sát. Mỗi khi Chu thị lau , quần áo cho Úc Ly, sẽ lịch sự mặt , còn những lúc khác thì chăm chú theo dõi.
Khi Chu thị bưng t.h.u.ố.c sắc xong , định đút cho Úc Ly, Phó Văn Tiêu chủ động nhận lấy việc .
" Tiêu ca nhi, con đấy?" Chu thị nghi ngờ . Bà từng thấy chăm sóc ai bao giờ, thật sự yên tâm.
Phó Văn Tiêu : "Con thử xem."
Chu thị lòng đầy lo lắng, nhưng nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn đưa bát t.h.u.ố.c cho , còn thì bên cạnh quan sát, nếu bà sẽ nhận ngay.
Không ngờ, Phó Văn Tiêu . Hắn đút t.h.u.ố.c tỉ mỉ và cẩn thận, để t.h.u.ố.c chảy ngoài nhiều bẩn áo Úc Ly. Có lẽ do vị t.h.u.ố.c quá kỳ lạ, nên dù đang hôn mê, Úc Ly vẫn nhíu mày, theo bản năng nhổ thứ trong miệng .
Chu thị thấy chút bất đắc dĩ. Đứa trẻ quả nhiên ghét uống thuốc, mỗi thấy Tiêu ca nhi uống thuốc, vẻ mặt bà đều kinh ngạc, như thể Tiêu ca nhi đang uống thứ gì đó đáng sợ lắm.
Đợi đút t.h.u.ố.c xong, Chu thị cảm khái: " Tiêu ca nhi, con học cái gì cũng nhanh và giỏi, ngay cả việc chăm sóc khác cũng ." Đâu đàn ông nào cũng vụng về, chăm sóc khác, quan trọng là chịu học thôi.
Nghĩ , Chu thị Phó Văn Tiêu, định gì đó thôi.
Phó Văn Tiêu mỉm , : "Mẹ, Ly Nương ở đây con chăm sóc, đừng lo, cứ việc của ạ."
Chu thị sững , kinh ngạc , miệng há hốc. " Tiêu ca nhi, con..."
Phó Văn Tiêu gì thêm, thấy trán Úc Ly rịn mồ hôi, lấy khăn lau cho cô. Hắn đó, dù mang bệnh trong , dáng vẫn thẳng tắp như cây trúc kiêu hãnh. Lễ nghi và cốt cách của một quý tử nhà thế gia ăn sâu xương tủy, dù rơi cảnh nào cũng cúi đầu.
Lòng Chu thị trĩu nặng. Bưng bát t.h.u.ố.c khỏi cửa, bà kìm cúi đầu lau nước mắt. Bà tự ý quyết định cưới vợ xung hỷ cho Tiêu. Lúc Úc Ly mới về, bà hy vọng Tiêu thể đặt vợ trong lòng, để bầu bạn, để khi ốm đau quá cô đơn, để cuộc đời trôi qua vô ích.
Thế nhưng khi phát hiện thực sự đặt cô lòng, bà đau xót khôn nguôi. Nếu tương lai định là qua khỏi, hai định sẵn duyên phận, sẽ hối tiếc đến nhường nào? Ngay cả khi c.h.ế.t , cũng sẽ mang theo đầy tiếc nuối mà ...
Hôm nay ít đến thăm Úc Ly. Không chỉ thím Phùng, nhà họ Chu hàng xóm, mà còn cả nhà họ Úc. Vợ chồng Úc lão nhị đều đến, hai chị em Úc Ngân và Úc Kim thì phiên qua, vì để một ở nhà trông chừng Úc Châu vẫn tỉnh hẳn.
Biết cô hôm nay vẫn tỉnh, thím Chu ngớt lời an ủi, khiến lòng Chu thị cũng vơi phần nào.
Khi thấy vợ chồng Úc lão nhị đến, Chu thị chút ngạc nhiên. Từ lúc Úc Ly gả về nhà họ Phó, hai vợ chồng từng ghé qua. Dĩ nhiên, ở nông thôn việc đồng áng bận rộn, chuyện gì quan trọng thì họ dễ gì đến nhà con rể, cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, cặp vợ chồng , cách họ đối xử với con cái đây, Chu thị luôn cảm thấy họ hề quan tâm đến bốn cô con gái. Nếu thực sự quan tâm, thể để chúng bắt nạt đến thế?
Đây là một đôi cha vô trách nhiệm và vô dụng. Làm con gái của họ, nghi ngờ gì là một điều bất hạnh.
Chu thị vẫn lịch sự tiếp đãi họ. Dù nữa, họ cũng là cha của Úc Ly, bà vẫn nể mặt họ đôi chút.
Đối mặt với bà thông gia Chu thị, vợ chồng Úc lão nhị lúng túng. Khi gặp Phó Văn Tiêu, hai tay họ cứ luống cuống để . Đây là đầu tiên họ gặp mặt con rể , ngờ dung mạo như , giống lời đồn xí trong làng.
Hai phòng Úc Ly đang hôn mê, lòng vô cùng nặng trĩu. Ở nhà, con gái út vẫn mê man bất tỉnh, ngờ con gái cả cũng xảy chuyện. Rõ ràng sáng hôm qua lúc , trông nó vẫn khỏe mạnh, đột nhiên ngã quỵ?
Liễu thị kìm che mặt nức nở. Rời khỏi nhà họ Phó , bà vẫn cứ .
Úc lão nhị vụng về an ủi: "Đừng nữa, bà thông gia , sắc mặt Ly Nương hôm nay khá hơn hôm qua nhiều. Thầy lang nó chỉ mệt quá thôi, nghỉ ngơi đủ là sẽ tỉnh ..."
Liễu thị lau nước mắt: " vì chuyện ..."
Bà nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả Úc lão nhị bên cạnh cũng rõ. Chỉ thấy bà ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn về phía , : "Hai ngày nay, cứ nghĩ mãi, sai ? Vì sinh con trai, luôn mắng là gà đẻ trứng, trong làng cũng thể nối dõi cho ông, ngay cả một đứa con trai lo ma chay cũng ... tự thấy hổ thẹn, gì cũng cúi đầu, khiến các con gái cũng chịu thiệt thòi theo, ở nhà họ Úc lúc nào cũng nhẫn nhịn, chịu đủ tủi hờn..."
"Chúng nó gì sai chứ?"
"Chúng nó chẳng gì sai cả, chỉ là bất hạnh gặp đôi cha vô dụng như chúng , thể bảo vệ chúng, còn đưa chúng đến thế giới để chịu khổ..."
Úc lão nhị sững . Ông ngây ngốc gương mặt đen gầy, đau khổ của Liễu thị. Bà còn trẻ, nhưng vẫn thể nét thanh tú của thời con gái từ ngũ quan của bà. Đó là cô gái nhất mà ông từng gặp trong đời.
Úc lão nhị vội vàng : "Không, , bà sai, là tại , là tại bất tài, bảo vệ con bà..."
Liễu thị ông, bà ngơ ngẩn về phía , nếm trải nỗi cay đắng và hối hận trong lòng. Có lẽ, bà thể tiếp tục sống như thế nữa.
Hôm nay, Úc Ngân và Úc Kim đến nhà họ Phó thăm Úc Ly, thấy sắc mặt chị khá hơn hôm qua, hai chị em vô cùng vui mừng.
Gần trưa, Chu thị thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Bà mở cửa, thấy một đàn ông cao lớn vạm vỡ, râu ria xồm xoàm, trông như thổ phỉ ngoài cửa, bà hoảng hồn, mặt trắng bệch.
Thấy dọa khác sợ, Đồ lão đại vội tự giới thiệu: "Bác là chồng của Ly Nương, thím Chu ạ? Cháu là thợ săn núi, họ Đồ. Nghe Ly Nương gặp chuyện, cháu đến thăm."
Biết phận của ông , vẻ sợ hãi mặt Chu thị quả nhiên vơi ít. Bà Đồ lão đại, việc Úc Ly mổ lợn cũng là do ông giới thiệu, ngày thường còn quan tâm đến cô.
Chu thị vội mời ông nhà, thấy tay ông xách ít đồ.
Đồ lão đại , ở cửa hỏi: "Thím Chu, Ly Nương ạ? Cô tỉnh ?"
Hôm qua Úc Ly lên huyện, ông cô chắc chắn chuyện. Trở về thôn thì quá muộn, ông tiện qua nhà họ Phó tìm, sợ hoảng sợ, liền đến nhà lý trưởng hỏi thăm, mới chuyện của hai chị em Úc Ly và Úc Châu. Đồ lão đại lập tức lo sốt vó.
Chu thị : "Vẫn tỉnh, chắc là con bé mệt quá, cần ngủ thêm một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-102.html.]
Đồ lão đại thở phào nhẹ nhõm. Ông tuy nhà thăm Úc Ly, nhưng dù cũng là đàn ông, tiện phòng của vợ chồng . Ông tìm hiểu tình hình của Úc Ly xong, liền đưa đồ mang đến cho Chu thị chuẩn rời .
Trước khi , ông : "Thím Chu, nếu Ly Nương chuyện gì, thím cứ cho lên núi báo cho cháu một tiếng. À , cháu mang ít đồ bổ cho Ly Nương, để cô bồi bổ cơ thể, chắc là đây lao lực quá ."
Chu thị theo bản năng ôm lấy đống đồ ông dúi tay, nặng trĩu, suýt nữa thì ôm nổi. Nhiều quá, bà chút sững sờ. Đồ lão đại quá nhanh, Chu thị gọi kịp, đành ôm đồ nhà chính.
Bà phòng tìm Phó Văn Tiêu, kể chuyện Đồ lão đại đến.
"Ông mang đến ít d.ư.ợ.c liệu, là đồ bổ, thứ còn đắt tiền. Còn một miếng thịt lớn, bánh kẹo, đường nữa, trông là thứ Ly Nương thích ăn..."
Phó Văn Tiêu cũng thấy lạ. Hắn với Chu thị: "Mẹ, , cứ nhận ạ. Đây là lẽ ."
Chu thị chút hồ đồ, "lẽ " là ?
Chập tối, Chu thị đang nấu bữa tối thì Úc Ngân vội vàng chạy đến báo tin Úc Châu tỉnh.
"Mới tỉnh lâu, ăn chút đồ, uống t.h.u.ố.c xong ngủ ạ," cô bé kích động . "Thầy lang bảo, chỉ cần tỉnh là ."
Chu thị cũng vui mừng, chắp tay lẩm bẩm cảm tạ Phật Tổ phù hộ.
Úc Châu tỉnh quả thực là một tin vui. Tính , cô bé chỉ hôn mê ba ngày, thật là một chuyện thể tin . Tuy nhiên, vì Úc Châu mới tỉnh, cơ thể còn yếu, đều giấu chuyện Úc Ly hôn mê, cho cô bé .
Úc Ngân phòng thăm Úc Ly, tiện thể báo tin Úc Châu tỉnh cho Phó Văn Tiêu, cũng là cho Úc Ly giường .
Phó Văn Tiêu lộ vẻ kinh ngạc, cảm giác việc Úc Châu tỉnh liên quan đến Úc Ly. Hắn kìm về phía giường. Cô vẫn đó yên tĩnh, thở đều đặn, như đang chìm một giấc mơ .
Sau khi Úc Ngân , Phó Văn Tiêu đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng chạm gương mặt cô gái giường. Gương mặt cô vẫn mấy thịt, nhưng làn da sờ mềm mại và ấm áp, một sự ấm áp khiến lưu luyến.
Đêm khuya thanh vắng, làng Thanh Thạch chìm trong bóng tối, chỉ những vì lấp lánh bầu trời.
Úc Ly dần dần tỉnh .
Cô nhận bên cạnh tiếng thở, đó ở gần, vai hai gần như chạm . Nhanh như chớp, cô đưa tay đặt lên cổ đối phương.
"Ly Nương?"
Một giọng ngái ngủ vang lên, đó chủ nhân của giọng đó vui mừng thốt lên: "Ly Nương, em tỉnh ?"
Úc Ly sững , ngón tay siết chặt mà từ từ buông , một tiếng xin .
Một bàn tay to đột nhiên nắm lấy tay cô. Úc Ly sợ vô ý quăng bay ngoài nên động đậy, mặc cho nắm. Hơn nữa mới tỉnh, cô vẫn còn buồn ngủ, cũng cử động.
"Không ," Phó Văn Tiêu nhẹ giọng , "Em tỉnh là ."
Hắn nắm tay cô một lúc, xác nhận ấm tay cô là thật, đó mò mẫm dậy. Phó Văn Tiêu thắp đèn dầu lên. Hắn nhớ mắt cô thấy ban đêm, nên cứ trời tối là sẽ thắp đèn trong phòng.
Ánh đèn dầu le lói sáng lên, Phó Văn Tiêu giường, quan sát sắc mặt cô, ân cần hỏi: "Ly Nương, em thấy thế nào? Có chỗ nào khỏe ?"
Úc Ly đó, trông vẻ ngơ ngác, cô ngây , : " đói quá..."
Phó Văn Tiêu: "..."
Nửa đêm, trong bếp nhà họ Phó vang lên tiếng loảng xoảng, chẳng mấy chốc mùi thức ăn bay . Úc Ly ở nhà chính, ngấu nghiến chiếc bánh bao thịt mới hấp xong. Phó Văn Tiêu bên cạnh rót nước cho cô, dặn cô ăn chậm kẻo nghẹn.
Chu thị từ bếp bưng một nồi cháo xương ống nóng hổi. "Cháo còn nóng, để nguội một chút ăn nhé," bà dặn dò, dáng vẻ ăn uống của cô mà xót hết cả ruột. Sợ cô đủ ăn, Chu thị bếp nấu thêm mì, một bát mì thịt kho to.
Úc Ly ăn hết mười mấy cái bánh bao thịt, ăn hết một nồi cháo xương ống, cả một bát mì thịt kho lớn... Ăn xong mà vẫn no. Chu thị bếp bưng một bát mì nữa, đổ hết phần thịt kho còn .
Phó Văn Tiêu mà mày giật giật, bình thường ăn nhiều như chắc no vỡ bụng. Hắn xuống bụng cô, vẫn phẳng lì, bao nhiêu đồ ăn mất.
Uống xong ngụm nước dùng cuối cùng, Úc Ly mới buông bát xuống. "Mẹ, vất vả cho quá, con ăn nữa ."
"Vất vả gì chứ?" Chu thị mỉm , vui vẻ. "Chỉ cần con là . À , chập tối nay Châu Nương cũng tỉnh , con đừng lo."
Úc Ly gật đầu: "Chắc cũng là tỉnh lúc ."
Chu thị ngơ ngác. Ngồi bên cạnh, ánh mắt Phó Văn Tiêu sâu .
Úc Ly tắm rửa, một bộ quần áo sạch sẽ về phòng. Cô cửa thì thấy Phó Văn Tiêu đang giường nhắm mắt dưỡng thần.
"Sao còn ngủ?" Úc Ly thuận miệng hỏi.
Phó Văn Tiêu lặng lẽ cô, hỏi: "Ly Nương, cơ thể em chỗ nào khỏe ?"
"Không ," Úc Ly đáp nhanh, " bây giờ khỏe."
Phó Văn Tiêu xác nhận cơ thể cô vấn đề gì, liền xuống ngủ. Hắn hỏi thêm gì nữa, lựa chọn tìm hiểu sâu hơn. Chẳng mấy chốc, thở của đều đều, chìm giấc ngủ.
Úc Ly thì lặng lẽ đó, cảm nhận sự đổi trong cơ thể. Cô ngờ, thức tỉnh dị năng sinh mệnh.
Dị năng sinh mệnh là loại dị năng tràn đầy sức sống nhất. Đời , dị năng của cô là sức mạnh. Cô khao khát sức mạnh, nên thức tỉnh dị năng sức mạnh. , cô khao khát sức mạnh để giúp Úc Châu tỉnh . Vì , cô thức tỉnh dị năng sinh mệnh.
Thư Sách