Con vốn là sinh vật yếu ớt.
Tận thế đột ngột ập đến, nhân loại suýt nữa diệt vong. Mãi đến ba mươi năm tận thế, nhân loại nỗ lực phát triển khoa học kỹ thuật, đào tạo các chiến binh gen, mới xoay chuyển tình thế, giúp ngọn lửa của loài duy trì.
Khác với thế giới tận thế bên bờ vực hủy diệt, thế giới an , chất ô nhiễm, cũng dị chủng. Những thứ thể uy h.i.ế.p tính mạng con , ngoài thiên tai thì chính là nhân họa, và sức sát thương đều hạn, đẩy nhân loại đến nguy cơ diệt vong.
Thế nhưng trình độ y học của thế giới thực sự quá thấp, ngay cả t.h.u.ố.c kháng viêm cũng . Một cơn cảm mạo nhỏ cũng thể cướp sinh mạng, một trận dịch bệnh thể g.i.ế.c c.h.ế.t một phần mười dân .
Thư Sách
Vết thương như thế , nếu ở thời tận thế, chỉ cần một máy trị liệu là thể chữa khỏi. ở đây, nó sẽ trực tiếp lấy mạng sống, khiến thể vĩnh viễn bao giờ tỉnh .
Đêm dần khuya.
Úc Ly vẫn bên giường, lưng thẳng tắp, hề nhúc nhích. Cùng với cô còn hai chị em Úc Kim, Úc Ngân. Họ cũng tâm trí ngủ, lặng lẽ đó, ngây gương mặt Úc Châu.
"Chị cả, tiểu nhất định sẽ , ?"
Đột nhiên, Úc Kim khàn giọng hỏi. Trong đêm tĩnh lặng, ai cũng thấy rõ. Ngoài cửa, vợ chồng Úc lão nhị cũng thấy, họ đau đớn che mặt, lặng lẽ . Dù Úc Ly đuổi , nhưng họ ngủ , đành canh cửa phòng các con gái.
Giọng Úc Ly vang lên: "Sẽ ."
Giọng cô bình tĩnh, như khi, dù gì cô cũng đều bình tĩnh như . đối với hai chị em Úc Kim, giọng đó khiến họ an tâm đến lạ.
Cả nhà họ Úc thức trắng một đêm, đến gần sáng mới lúc nào .
Khi ngủ say, Úc Ly từ từ dậy.
Cô đưa tay nắm lấy tay Úc Châu giường, cảm thấy lồng n.g.ự.c nóng lên, trong đầu thứ gì đó phá thể mà , não bộ đau nhói từng cơn. cô kìm nén cơn đau đó, mặc cho nó ngày càng dữ dội, khuấy động trong đầu.
Cô vốn là cực kỳ giỏi chịu đựng đau đớn, nhưng , cơn đau khiến ngón tay cô cũng kìm mà run rẩy. Lúc trong lòng cô một ý niệm mãnh liệt.
Sinh mạng con quá mong manh, cách nào cứu em gái ?
Nguyên chủ rời , giao thể cho cô. Điều mà "cô " quan tâm nhất chính là các em gái, cô tự nhiên cũng giúp "cô " chăm sóc họ thật . Cô nhận thể do nguyên chủ tự nguyện trao tặng, giúp cô thể sống sót ở thế giới , sống một nữa, thì gánh vác trách nhiệm của thể .
Đó là trách nhiệm của cô.
Úc Ly chịu đựng cơn đau dữ dội như sóng cuộn biển gầm, đến cuối cùng, đôi môi mím chặt rỉ máu, m.á.u tươi nhỏ giọt xuống vạt áo. cô hề rên một tiếng. Cô nắm tay Úc Châu nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-100chuong-100.html.]
Cuối cùng, "bùm" một tiếng, thứ gì đó trong cơ thể phá kén mà . Cơn đau dữ dội lập tức thế bằng cảm giác mát lạnh, khoan khoái. Cơ thể nhẹ bẫng, sự nặng nề và choáng váng đều tan biến. Tất cả những trạng thái tồi tệ hành hạ cô hơn hai tháng qua cũng tan biến trong khoảnh khắc .
Cơ thể Úc Ly nhẹ nhõm từng , thần trí vô cùng minh mẫn. Một luồng sức mạnh dâng lên trong cơ thể, vô cùng nhỏ bé, như một dòng suối sắp cạn khô, nhưng cũng cho thấy sự tồn tại của nó.
Trong bóng tối bình minh, đôi mắt Úc Ly sáng như trời. Nếu lúc ai tỉnh , chắc chắn sẽ thấy một tia sáng màu lục lóe lên vụt tắt trong sâu thẳm mắt cô.
Úc Ly chút do dự truyền luồng sức mạnh nhỏ bé trong cơ thể Úc Châu. Cô , giai đoạn thức tỉnh của cuối cùng cũng kết thúc.
Trời hửng sáng, Úc lão nhị đang canh cửa bỗng giật tỉnh giấc. Ông đột ngột dậy, chiếc ghế ông ngã nhào. Tiếng động đó đ.á.n.h thức .
Trong phòng, Úc Kim và Úc Ngân tỉnh , một thoáng mơ màng, đó nhớ điều gì đó, vội đầu lên giường. Thấy Úc Châu vẫn tỉnh, vẻ mặt họ đầy thất vọng, họ thấy Úc Ly đang nắm tay Úc Châu.
"Chị cả, chị ngủ ?" Úc Kim hỏi.
Úc Ly gì, cô im lặng.
Úc Ngân vốn cẩn thận, nhanh chóng nhận trạng thái của Úc Ly . Cô phát hiện chị cả mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, cơ thể chút lảo đảo, khỏi kinh hãi. Hơn nữa, n.g.ự.c áo chị một vết màu sẫm, trông giống như... máu?
Lúc , Úc Ly buông tay Úc Châu , từ từ dậy. Khi dậy, động tác của cô chút chậm chạp, cơ thể chao đảo.
"Chị cả..."
Hai chị em lo lắng cô, cho rằng cô thức trắng đêm, cơ thể chịu nổi. Họ cũng ngờ ngủ . Ban ngày việc quá mệt, dù trong lòng lo lắng nhưng vẫn chống cơn buồn ngủ, cứ thế ngủ gật.
Úc Ly : " Chị về , hai chăm sóc tiểu cẩn thận, thời gian chị sẽ qua."
Úc Kim và Úc Ngân đồng ý. Vì Úc Châu vẫn tỉnh, tâm trạng hai chị em đều nặng nề. Thấy cô bình thường, họ cho rằng cô chắc .
Úc Ly khỏi nhà họ Úc, bước ánh bình minh, hướng về phía nhà họ Phó.
càng , sắc mặt cô càng tái nhợt, hình vốn gầy yếu dường như càng thêm mỏng manh.
Lúc , ít dân làng tranh thủ lúc sáng sớm trời nóng, đồng việc. Khi gặp Úc Ly đường, họ đều chào cô một tiếng.
Úc Ly đáp , cô , mà là mắt cô bắt đầu mờ , còn thấy tiếng của họ.
Cuối cùng, khi một dân làng nữa chào cô, cơ thể cô loạng choạng ngã thẳng xuống.
"Ly Nương!"
Có hét lên kinh hãi. Úc Ly rõ âm thanh đó, ý thức chìm bóng tối vô tận.
Tác giả lời :
Nữ chính cuối cùng cũng thức tỉnh , nhưng năng lực khi thức tỉnh quá mạnh, giới hạn. Điểm mạnh chủ yếu của cô vẫn là võ lực =.=