Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 189: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:06:55
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mua kim chỉ

 

Chỉ là tiền học phí

 

Vẫn tính thế nào đây?

 

Mọi đều nhà Ngô lão thái thái tiền , bởi tiền học phí mỗi tháng chắc chắn thấp.

 

các nàng…

 

Cũng chỉ thể chút của ăn của để.

 

Thấy khó khăn của .

 

Ngô lão thái thái im lặng một lát, vẫn quyết định hỏi Hạ thị .

 

“Tiền học phí học thêu thùa… nộp bao nhiêu?”

 

Bốn đứa con gái…

 

Hạ thị nghĩ một lát, : “Mỗi hai trăm văn, bao gồm kim chỉ.”

 

Nếu bao gồm kim chỉ, sẽ là giá khác.

 

Nàng cũng cái thôn trừ nhà của Ấu Nhụ nhân khá giả , những nhà khác gia cảnh đều bình thường.

 

Với suy nghĩ thể giúp thì giúp.

 

Cho nên mới chỉ lấy hai trăm văn.

 

Tính thấp .

 

Thật gia cảnh của Ấu Nhụ nhân

 

So với lúc nàng còn trẻ, vẫn là kém hơn.

 

Hạ thị đột nhiên nghĩ tới.

 

“Đa tạ nhiều! Ngày mai sẽ cho cháu gái đến chỗ ngươi học!”

 

Hồng Anh thẩm đỗi kích động, hận thể nắm lấy tay Hạ thị mà lắc tới lắc lui mấy cái.

 

Để biểu đạt lòng ơn của .

 

Tay vươn một nửa, mới thấy Hạ thị hai tay nắm chặt , bèn chuyển sang nắm tay Hồng Mai thẩm mà lắc mạnh.

 

Khiến nàng chóng mặt đủ đường.

 

Hạ thị gượng một tiếng, đồng tình.

 

Nàng lắc đầu: “Ngày .”

 

Qua tấm màn che, nhận các nàng chút nghi hoặc, nàng mới giải thích: “Ta một dẫn theo con trai đến thôn Ngô gia, bạc, chỉ một túi hành lý đựng quần áo của và con . Kim chỉ… còn cần mua.”

 

Lần thêu cho Huệ Nương xem, dùng vẫn là kim chỉ của Huệ Nương.

 

Nàng kim chỉ.

 

“Ồ, !”

 

Đào Hoa thẩm bèn sang Ngô lão thái thái.

 

“Ngày mai Huệ Nương nhà ngươi trấn, giúp mua một bộ kim chỉ về.”

 

“Cả của chúng nữa!”

 

Một lúc mua năm bộ…

 

Ngô lão thái thái Hạ thị trong tay bạc.

 

Bộ kim chỉ thể là mượn bạc nhà các nàng mà mua .

 

Sau tiền học phí sẽ trả .

 

Trực tiếp tính cả bộ của nàng đó.

 

“Được thôi.”

 

“Ta về lấy hai trăm văn đây, còn mua một bộ kim chỉ cần bao nhiêu bạc?”

 

Mua một bộ kim chỉ… cái nàng thật sự .

 

Phải hỏi Huệ Nương.

 

“Ta cũng rõ, thế , hỏi Huệ Nương.”

 

Phúc Nha chơi con chán chê, lén lút rúc góc tường các nàng trò chuyện, giờ phút đột nhiên nhảy dựng lên giơ tay.

 

“Để hỏi, để hỏi!”

 

Cũng đợi các nàng gì, liền trực tiếp chạy về phía bếp.

 

“Cái đứa trẻ .”

 

Giọng điệu Ngô lão thái thái chút trách móc, nhưng ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

 

Quá hấp tấp, gió là mưa.

 

Vù một cái phóng ngoài.

 

“Thật đáng yêu ha ha ha.”

 

Vượt qua các căn phòng, cuối cùng cũng đến bếp.

 

Thông thường đều là Huệ Nương tài nấu nướng nhất bếp.

 

Hai nàng dâu còn phụ việc.

 

Giúp chuẩn thức ăn.

 

Lúc bắt đầu xào nấu .

 

Mùi thơm từng trận từng trận.

 

Lúc mới giật nhận các nàng trò chuyện lâu .

 

Đã đến giờ ăn cơm.

 

“Hửm? Phúc Nha, con đến đây?”

 

Suốt gần chín năm , vẫn từ bỏ ý định học nấu ăn của Huệ Nương là Nhị Nương.

 

Vốn đang Huệ Nương xào nấu , đột nhiên liếc thấy một cục tuyết trắng lao .

 

Hơi nghiêng đầu thì phát hiện là Phúc Nha.

 

Có chút bất ngờ.

 

Phúc Nha ngửa đầu ngây ngô, nàng vốn còn định bất ngờ ôm lấy chân Nhị bá nương từ phía , cho Nhị bá nương một bất ngờ.

 

Kết quả còn đến gần phát hiện.

 

“Hì hì, Nhị bá nương.”

 

“Toàn là khói, con mau ngoài.”

 

Nhị Nương cúi , nhẹ nhàng dùng tay đẩy Phúc Nha ngoài.

 

Chút nữa bộ quần áo trắng hồng sẽ bẩn mất.

 

Bị bẩn thì khó mà giặt sạch.

 

“Không , nương, bà nội bảo con hỏi nương, một bộ kim chỉ tốn bao nhiêu bạc?”

 

Mua một bộ kim chỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-189.html.]

 

Huệ Nương nghĩ một lát, hình như…

 

Ba trăm mấy văn tiền một bộ thì .

 

“Bộ dùng hàng ngày là ba trăm mấy văn tiền.”

 

Sợi chỉ nàng dùng thuộc loại khá , dù là thêu xong để bán cho tiệm thêu mà.

 

“Không mà, là loại cho mới học.”

 

Phúc Nha đương nhiên loại kim chỉ mà Huệ Nương dùng để kiếm tiền và loại cho mới học là giống lắm.

 

Cho nên mới giải thích.

 

“Ồ, cho mới học , thì một trăm mấy văn tiền là đủ , quá một trăm năm mươi.”

 

Cụ thể bao nhiêu nàng thật sự nhớ rõ.

 

“Được , con với bà nội, nương con đây! Đại bá nương Nhị bá nương tạm biệt~”

 

“Tạm biệt.”

 

Lâm Nương đang bếp lò nhóm lửa thò đầu , chỉ thấy bóng lưng của Phúc Nha.

 

Tóc vẫn dài lắm, buộc thành hai búi nhỏ.

 

Cứ lắc lư theo động tác chạy.

 

Thật đáng yêu.

 

Không nhịn mà mỉm .

 

Lòng cảm thấy ấm áp.

 

Thật đáng yêu, nếu nàng cũng thể sinh một đứa con gái như thì mấy.

 

Ngửi thấy mùi cơm canh từ bếp bay , các nàng nên .

 

Phúc Nha vẫn .

 

Có chút yên.

 

Thời buổi , ai dám ở nhà khác ăn cơm chứ!

 

“Bà nội!”

 

Ôi, Phúc Nha cuối cùng cũng trở về .

 

Ba sẵn sàng tư thế để chạy ngoài.

 

Tư thế đều bày .

 

“Bao nhiêu bạc ?”

 

“Một trăm mấy tới một trăm năm mươi văn tiền!”

 

Giọng trẻ thơ trong trẻo, mang đến tin tức coi như là lành .

 

Một bộ kim chỉ đắt như các nàng tưởng tượng.

 

Coi như cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Cũng còn sớm nữa, về nhà đây.”

 

Các nàng là những kẻ mặt dày.

 

Cứ thế ở ăn bữa trưa.

 

Khụ, ở đây đặc biệt chỉ hai Ngô Thủ Quốc và Ngô Thủ Gia .

 

Mặt dày bám víu tình , năng sướt mướt nước mắt nước mũi tèm lem.

 

Nào là tình nghĩa lớn lên cùng từ nhỏ.

 

Thật mất mặt, cũng thể .

 

Sau trực tiếp đuổi ngoài, trở thành đề tài bàn tán của họ một thời gian dài.

 

“Ở ăn cơm ?”

 

Ngô lão thái thái nhiệt tình mời.

 

“Ở ăn cơm !”

 

Phúc Nha bắt chước, hì hì nghiêng đầu ngươi.

 

Trong lòng đều trở nên mềm mại.

 

Chỉ là…

 

Thật sự tiện ở nhà khác ăn cơm.

 

“Không , nhà cũng cơm .”

 

Mặt các nàng vẫn dày đến mức đó, ở nhà khác ăn cơm.

 

Vẫn lắm.

Mèo Dịch Truyện

 

Mọi đều từng trải qua khổ cực.

 

Cái loại chuyện mặt dày mày dạn đó, vẫn sẽ .

 

“Ta đây nhé, lát nữa trò chuyện.”

 

Lát nữa còn mang tiền đồng qua.

 

Tổng thể để khác giúp mua đồ mà tự bỏ tiền túi chứ.

 

Nói xong liền mặc kệ sự giữ của Ngô lão thái thái, vội vàng rời .

 

thêm một giây cũng sợ Ngô lão thái thái sẽ nắm lấy tay các nàng cho .

 

Không còn cách nào.

 

Chỉ đành bỏ qua.

 

Dẹp bỏ ý định giữ các nàng ăn cơm.

 

Đưa đến tận cửa.

 

“Bà nội, con cũng học nữ công, con học cùng tỷ tỷ Linh Nhi!”

 

“Không .”

 

Ngô lão thái thái từ chối, bất ngờ.

 

“A, vì ?”

 

Không lúc đầu nàng thể học ?

 

Ngô lão thái thái thấu suy nghĩ của nàng, nhéo nhẹ má nàng một vòng.

 

“Đừng tưởng , con là chơi với các tỷ tỷ của con.”

 

“Tỷ tỷ Linh Nhi và tỷ tỷ Đinh Đinh của con là bỏ tiền để học, thể chơi với con.”

 

“Nếu chơi với các nàng, thì chơi lúc tiết học.”

 

Được .

 

Tâm tư vạch trần, Phúc Nha ngượng ngùng lè lưỡi.

 

“Vậy thôi.”

 

 

Loading...