Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 184: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:06:50
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến Lục phủ
Biết gương mặt xinh , Hạ thị gây thêm rắc rối.
Mỗi ngoài đều đội mũ che mặt, dễ dàng xuất hiện.
Không gây chuyện.
Ngô lão thái thái vẫn khá hài lòng.
Đối với hai xa lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà.
Mèo Dịch Truyện
Người nhà mất mấy ngày mới dần thích nghi.
Người phụ nữ luôn đội mũ che mặt .
Là thư họa lão sư của con cái nhà .
Thiện về đan thanh lời đồn, vẽ quả thực .
Đôi khi một con chim sẻ bay đến mái hiên, nàng cũng thể ghi .
Vẽ sống động như thật.
Tối hôm đó, đợi nhà việc xong trở về.
Ai nấy đều mệt mỏi rã rời.
Ngồi trong chính sảnh nghỉ ngơi một lúc lâu.
Mới hồi sức .
Phúc Nha liền nhân lúc sà lòng Huệ Nương.
Ôm chặt eo nàng, chịu buông tay.
“Nương, sáng mai dẫn con nhé? Con tìm A Cẩn chơi.”
A Cẩn, Lục Linh Cẩn.
Con gái của Lục đại nhân.
Chuyện …
Huệ Nương chút do dự.
“Nương, nương cứ dẫn con mà!”
Phúc Nha nắm tay Huệ Nương, lay lên lay xuống.
Vẻ đáng thương của nàng khiến lòng Huệ Nương mềm yếu thôi.
Cuối cùng đành thỏa hiệp.
“Được , thì dẫn con . Đến nhà khác lễ phép, …”
Huệ Nương lải nhải một tràng dài.
Phúc Nha tủm tỉm lắng .
kỹ thể phát hiện, đứa trẻ đang trong trạng thái đầu óc trống rỗng.
Căn bản lọt tai chút nào.
Vào tai trái tai .
Nói đến cuối cùng, Huệ Nương cũng phát hiện .
Bất đắc dĩ vỗ vỗ m.ô.n.g nàng.
“Cái đứa trẻ .”
Nói gì cũng .
Nhị Nương mệt, khi nghỉ ngơi xong, liền về phòng .
“Ta về tắm rửa đây.”
Tắm xong sẽ ngủ sớm.
“Được.”
Hiện tại mỗi căn phòng đều đủ lớn, đặt một thùng tắm.
Chỉ cần nước đun đủ nóng, mười mấy cùng tắm cũng thành vấn đề.
Đều tự tắm trong phòng .
Vì Phúc Nha còn nhỏ, Huệ Nương yên tâm nếu nàng tự tắm trong phòng, nên đều là Huệ Nương giúp tắm.
“Đi thôi, đun nước dẫn con tắm.”
Phúc Nha vội vàng lắc đầu, tự bảo vệ .
“Nương, con tắm ! Nãi tắm cho con đó.”
À , bà chồng một chút.
Nói là tắm cho Phúc Nha.
Nàng bận quá nên quên mất.
“Vậy con mau ngủ , ngày mai sẽ dẫn con cùng.”
Phúc Nha vội vàng về phòng, đắp chăn ngủ.
Một đêm mộng mị.
Giờ Dần, những trấn thức dậy.
Thức dậy sớm, ai nấy đều ngáp liên hồi.
Ngô lão thái thái giấc ngủ nông.
Lại thức dậy sớm.
Đã nấu xong cơm cho những sắp ngoài.
Bữa sáng nóng hổi đặt bàn.
Bà một bên ngáp.
Thấy , mấy nàng dâu trong lòng vẫn chút đành lòng.
“Nương… , thức dậy nữa , cần nấu cơm ?”
Tụi con tự nấu là mà.
“Ta giấc ngủ nông, huống hồ đợi các ngươi ăn xong thể ngủ tiếp. Mau ăn , ăn xong còn trấn nữa. Đừng lãng phí đèn dầu hỏa của .”
Giờ Dần, trời còn sáng.
Mọi hoạt động đều thắp đèn dầu hỏa.
Mấy , vội vàng ăn.
Ngô lão thái thái tuy keo kiệt, nhưng cũng đến mức sẽ tiếc rẻ chút dầu hỏa .
Chỉ là thuần túy thúc giục bọn họ ăn nhanh hơn mà thôi.
Đợi đến khi bọn họ ăn xong.
Bà cũng chậm rãi trở về phòng ngủ.
Đã gần đến cửa thôn .
Huệ Nương mới đột nhiên nhớ quên mất điều gì.
“A! Quên Phúc Nha !”
…
Ngô lão tam đám đông đúc , lắc đầu: “Để về bế nàng về.”
Lâm Nương chút hiểu, đến cửa thôn .
“Cái … đến đây , còn ?”
Không thì chứ.
“Lần dẫn nàng .”
Huệ Nương và Ngô lão tam đồng thời lắc đầu, trông vô cùng ăn ý.
“Đã hứa với con trẻ thì .”
Bọn họ là những lời giữ lời.
Ngô lão tam đầu liền chạy .
“Chúng cứ , lát nữa y sẽ chạy về thôi.”
Bật một tiếng, nhảy phắt xuống từ bức tường.
Thân hình to lớn quả hư danh.
Tiếng động lớn như , Ngô lão thái thái vốn ngủ sâu, suýt chút nữa cho giật tỉnh giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-184.html.]
Trong lòng bà dâng lên chút sợ hãi.
“Chẳng lẽ là kẻ trộm ?”
Bà lay tỉnh Ngô lão ông, hai lén lút đến bên cửa sổ.
Khắp nơi tối đen như mực.
Không thể rõ.
Chỉ thấy tiếng thở dốc nặng nề của một nam nhân.
Hắn chạy một mạch về đây, thở đương nhiên phần gấp gáp.
“Đây là...”
“Đã hậu viện !”
Với đôi tai thính nhạy, Ngô lão thái thái khẽ mở cửa.
Từ góc tường, bà tiện tay vớ lấy một cây gậy gỗ.
Ngô lão ông theo , cũng cầm một cây.
‘Bốp!’
“Này, tiểu tặc!”
“Ôi!”
Ngô lão tam một gậy giáng thẳng xuống đầu, nhất thời choáng váng.
“Mẫu , mẫu , là con... lão tam...”
Gì cơ?
Lão tam?
Ngô lão thái thái vội vàng buông gậy xuống.
Bà sờ loạn một hồi.
Gương mặt đó, đích thị là lão tam.
Ngô lão ông thầm may mắn vì phản ứng chậm, cây gậy gỗ kịp vung xuống.
Chuyện mà vung xuống thì...
Không bạch phát nhân tống hắc phát nhân ...
Phỉ phỉ phỉ, cái gì chứ.
“Chàng, chứ?”
Ngô lão tam lắc lắc đầu.
Vẫn còn choáng váng.
khá hơn nhiều.
May mà Ngô lão thái thái sức lực quá lớn, bằng đ.á.n.h ngất .
“Không , .”
Hắn dựa góc tường hồi lâu mới dậy.
“Chàng yên lành việc gì, về gì? Khiến cứ tưởng là kẻ trộm.”
“Ta nhớ bế Phúc Nha .”
Đã sẽ đưa nàng tìm con gái Lục đại nhân mà.
“...”
Nhất thời Ngô lão thái thái gì.
“Chàng, quên thì cũng , cớ trèo tường về, dọa c.h.ế.t .”
“Đã hứa với nàng thì cho bằng .”
Giọng Ngô lão tam chút trầm.
Đợi đầu hết choáng váng, liền phòng, bế Phúc Nha .
Bên ngoài quấn thêm một lớp chăn dày.
Tránh để nàng lạnh.
Vượt qua sân viện.
Đến chính sảnh.
Ngô lão thái thái thắp đèn dầu, đưa cho .
“Cầm lấy mà , chạy về trong đêm tối thế .”
“Con thể rõ mà, vả , xe bò chỉ một cây đèn dầu thôi.”
Hắn cầm , xe bò .
“Chàng mau .”
Xác nhận Phúc Nha ngủ say sưa.
Ngô lão thái thái phất tay đuổi .
Ngày nào cũng ầm ĩ thế .
Suýt chút nữa dọa c.h.ế.t bà .
“Vâng.”
Đợi , bà khóa cửa.
Trở về ngủ tiếp.
Phòng góc.
Khang Khang cũng đ.á.n.h thức vì ngủ sâu.
Hắn tai thính, đều thấy hết.
Không khỏi hâm mộ cô bé tên Ngô Giai Di .
Tuy nhỏ hơn , nhưng cha nàng đối xử với nàng như một bình đẳng.
Đương nhiên, cũng .
Khang Khang dụi dụi lòng Hạ thị.
Hắn nhắm mắt, giả vờ ngủ.
…
Một canh giờ .
Đã đến cổng thành Thanh Vân trấn.
Giờ vẫn còn sớm, đông đúc lắm.
Phúc Nha tỉnh, trong lòng Huệ Nương vươn vai thật dài.
Nàng chép chép miệng, khắp xung quanh.
Vẫn tới .
Không Lục đại nhân xử lý công vụ ?
Người xưa mấy giờ bắt đầu việc?
Quan sai cũng sớm về trễ ?
Nàng miên man suy nghĩ, vì quá nhập tâm.
Trông vẻ ngây ngốc.
Vì dẫn theo một hài tử, còn đòi tìm con gái Lục Hằng chơi.
Nên họ quyết định giao hàng vội.
Trước hết đưa Phúc Nha đến đó tính .
Bằng , mang theo nàng quả là bất tiện.
Lại đúng mùa đông, món lẩu Oden bán chạy vô cùng.
Khách hàng quá đông đúc.
Chỉ sợ kẻ nhân lúc hỗn loạn mà lén lút bắt cóc hài tử.
Đến lúc đó, thật sự chẳng tìm nơi nào để .
Để nàng ở phủ Lục Hằng, họ vẫn an tâm hơn.
“Lục đại nhân!”