Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 179: Nhũ Nhân ---

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:06:45
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Cái , cái là...”

 

Ngô lão thái thái chỉ cuộn chiếu chỉ màu vàng rực , đầu óc chút choáng váng.

 

Lục Hằng mỉm , chỉ : “Quỳ xuống .”

 

Rào rào quỳ xuống một lớn.

 

Trong lòng đều thầm nghĩ, nhà bọn họ ?

 

Thánh chỉ tới...

 

đồ sát cả nhà bọn họ ?

 

Hay là chuyện gì khác?

 

“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế Chiếu Viết, nay Ngô Gia Di, thôn Ngô Gia, trấn Thanh Vân, huyện Kim An, tú nội tuệ trung... cứu trợ Quận vương công, hỏa kháng lợi quốc lợi dân... phong Cửu phẩm Nhũ Nhân, phong hiệu Hữu, đặc ban một bộ quan phục Nhũ Nhân, một chiếc mũ Nhũ Nhân, và ban một cặp trâm ngọc bích trắng, một cặp hoa tai vàng khảm châu báu, năm xấp lụa Thục Cẩm, năm mươi lạng vàng,...”

 

Cái, cái gì?

 

Phúc Nha đầu óc chút mơ hồ.

 

Nàng chẳng qua chỉ động môi lưỡi, cho nhà hỏa kháng thế nào.

 

Tiện thể thánh mẫu tâm bộc phát, kể cho Lục Hằng .

 

Hy vọng thể cứu giúp những nghèo khổ thế giới mà.

 

Sao đột nhiên một phong hiệu?

 

Cửu phẩm Nhũ Nhân...

 

là cửu phẩm chi ma quan (quan nhỏ), nhưng ít cũng là phận quan .

 

Quá, quá đỗi...

 

Quá đỗi kinh ngạc .

 

Đằng nhanh chóng mấy tiểu tư bưng các vật phẩm ban thưởng .

 

“Đặt ở ?”

 

Ngô lão thái thái đầu óc choáng váng, theo bản năng đáp: “Trong chính sảnh là .”

 

Nhanh chóng đặt hết đồ đạc chỗ.

 

Sáng lấp lánh, bày đầy một bàn.

 

Hộp lớn hộp nhỏ, chất đầy đất.

 

Truyền lệnh binh ngượng ngùng sang một bên.

 

Vốn là việc của bọn họ, nhưng mà... vị gia tranh việc của khác ?

 

Phúc Nha ngơ ngác, nên phản ứng thế nào.

 

“Đứng dậy ? Còn quỳ mãi gì.”

 

Người nhà họ Ngô lập tức dậy, nhưng ai nấy đều trông vẻ mơ hồ, gì.

 

Vẫn còn một vài lời, là do truyền lệnh binh .

 

Một trong đó bước , ánh mắt khóa chặt lên nữ oa nhỏ nhất.

 

Eo khom thành một trăm tám mươi độ, mới : “Hữu Nhũ Nhân, bổng lộc mỗi ba tháng sẽ đưa tới. Xét thấy ngài còn đang lớn, Hoàng thượng đặc biệt ban ân, mỗi năm sẽ cho ngài một bộ y phục mới.”

 

Mỗi năm một bộ...

 

Phúc Nha đáng hổ mà chút động lòng.

 

mà...

 

Nàng vẫn xua tay.

 

“Trước đừng vội. Chờ lớn hẵng . Ta còn quá nhỏ, cứ đổi liên tục, phí phạm lắm.”

 

Bộ y phục nhỏ đó, khác cũng mặc .

 

Cũng thể tặng cho khác.

 

Chỉ là treo lên để ngắm mà thôi.

 

Vấn đề là treo để ngắm, một bộ là đủ .

 

Treo tám chín bộ, mười mấy bộ, cũng thấy chột .

 

Bản , một vốn tiết kiệm, thể chấp nhận sự lãng phí đến .

 

“Chuyện ...”

 

Các truyền lệnh binh là đầu tiên gặp chuyện như .

 

Không khỏi .

 

Không hiểu , liền sang Lục Hằng.

 

vị gia cũng trực tiếp mệnh lệnh từ Hoàng thượng.

 

“Cứ trực tiếp bẩm báo với Hoàng thượng như .”

 

Lục Hằng xua tay, thêm gì.

 

Không lãng phí, cũng .

 

“Tuân lệnh!”

 

Truyền lệnh binh lập tức gật đầu xưng .

 

“Vậy chúng xin cáo lui về phục mệnh.”

 

Bị Ngô lão thái thái huých khuỷu tay một cái.

 

Huệ Nương lập tức phản ứng .

 

Ba bước hai bước tiến lên giữ hai truyền lệnh binh .

 

“Đa tạ hai vị vất vả một chuyến, chút lòng thành, mời hai vị uống chút thô.”

 

Cái túi nhỏ, đựng bạc thu khi sáng sớm đưa bánh ngọt.

 

Không nhiều, hơn ba lạng.

 

Đều đưa cho hai .

 

hề tiếc nuối, chỉ là vui mừng.

 

“A cái , cái ... đa tạ phu nhân!”

 

Xem đây chính là nương của Hữu Nhũ Nhân.

 

Thật sự là...

 

Rất tệ nha.

 

“Đi thong thả, thong thả.”

 

Có một cỗ xe ngựa là của bọn họ.

 

Một cầm cương ngựa, một nghỉ ngơi trong xe, nhanh rời .

 

Cho đến khi , đa vẫn tỉnh táo .

 

Đầu óc choáng váng, chân thực.

 

“Đây là đang mơ ?”

 

Phúc Nha dụi dụi đôi má bầu bĩnh của , chút ngơ ngác.

 

“Không mơ! Ta mới , cái hỏa kháng ấm áp đó là do ngươi nghĩ , ngươi lợi hại quá mất!”

 

Lục Linh Cẩn hưng phấn nắm tay Phúc Nha lay qua lay .

 

Xem nàng như thần tượng .

 

Cuối cùng Phúc Nha khen đến đỏ mặt.

 

Không dễ chút nào.

 

“Cũng gì...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-179-nhu-nhan.html.]

 

Đây đều là những thứ thấy từ kiếp .

 

“Lục đại nhân, cái , cái rốt cuộc là chuyện gì ! Lại còn cứu trợ Quận vương... nhà chúng cũng quen như nha.”

 

Ngô lão thái thái vội vàng tiến lên hỏi.

 

Sao đang yên đang lành, đột nhiên ban thưởng.

Mèo Dịch Truyện

 

Quá... quá đỗi nở mày nở mặt cho nàng ha ha ha ha!

 

“Quận vương.”

 

Lục Lệnh Du đẩy về phía một chút.

 

Một tiếng ‘bạch’.

 

Lục Lệnh Quân vững, trực tiếp ngã lăn .

 

Mặt mũi bầm tím trông thật đáng thương.

 

“Huynh, m.ô.n.g đau...”

 

“Hắn chính là.”

 

Hai giọng đột nhiên trùng khớp, Phúc Nha Lục Lệnh Quân đang úp mặt xuống đất.

 

Khóe miệng co giật.

 

Sao thần kinh đau của Lục Lệnh Quân ngược đời ?

 

Mông còn ngã mà đau .

 

Tuy nhiên, điều khiến nàng kinh ngạc là, đây là một vị Quận vương.

 

“Ngươi, ngươi là một Quận vương ?”

 

Phúc Nha kinh ngạc.

 

Nhỏ xíu như ...?

 

Lục Lệnh Quân nghiêng đầu, “Quận vương là gì? Ăn ?”

 

Phúc Nha: ...

 

Lục Hằng mỉm , chuyển sang chuyện khác.

 

“Kỳ thực chủ yếu là vì bản vẽ hỏa kháng mà ngươi dâng lên, khi thử nghiệm, tính thực dụng cao.”

 

Cho nên Hoàng đế cảm thấy, bản vẽ .

 

Đến khi trời lạnh, phía Tây Bắc lẽ sẽ còn c.h.ế.t hàng năm nhiều đến .

 

Lúc long tâm đại duyệt, đặc biệt phong cho một Cửu phẩm Nhũ Nhân.

 

Còn về việc cứu Lục Lệnh Quân, đó chỉ là tiện thể mà thôi.

 

“Ồ...”

 

Lục Hằng một tay cầm thánh chỉ, đưa về phía .

 

“Các ngươi, còn mau tới nhận?”

 

À.

 

.

 

Quên mất.

 

Ngô lão thái thái vội vàng nhận lấy.

 

Lòng tràn đầy xúc động.

 

“Đây thật là một chuyện đại hỉ quang tông diệu tổ! Đặt trong chính sảnh, ngày ngày cung phụng!”

 

Thật hổ quá mất.

 

Phúc Nha che mặt, dời ánh mắt .

 

Ha ha ha ha ha.

 

“Gia Nghĩa.”

 

“Đi đến phòng .”

 

Mỗi về phòng .

 

Những thứ cũng thể chất mãi trong chính sảnh.

 

Sau khi Ngô lão thái thái đặt thánh chỉ xong, liền để Huệ Nương cùng mấy lớn khác, ôm đồ vật đưa về phòng của Phúc Nha.

 

Cẩn thận đặt .

 

Phúc Nha tò mò vô cùng, nãy chỉ một danh sách dài các lễ vật.

 

thấy vật thật.

 

Đều đặt trong phòng của .

 

Lúc nàng thật sự thể kiềm chế sự tò mò của .

 

Vội vàng xúm xem.

 

“Ta cũng , cũng ...”

 

Nhìn thấy Phúc Nha và Lục Linh Cẩn đều chui phòng.

 

Lục Hằng đưa tay túm lấy vạt áo của tiểu nhi tử.

 

Có chút bất lực.

 

“Con là nam hài...”

 

“Cha thật phiền phức!”

 

Giằng thoát , nhanh chóng chạy .

 

Một tiếng ‘ầm’, cánh cửa đóng .

 

Lục Hằng: ...

 

Trong im lặng, ngượng ngùng, rụt tay về.

 

Giả vờ để ý quanh.

 

Khụ, cái cây mọc thật cao a.

 

Chiều ngày hôm .

 

Các truyền lệnh binh kịp thời trở về kinh thành phục mệnh.

 

Hoàng đế mặc long bào màu vàng tươi đang cúi đầu gì đó án.

 

Mấy tiểu thái giám phục thị trật tự.

 

Chuyên tâm việc của , dám ngó lung tung.

 

“Thế nào ?”

 

Hoàng đế hỏi, bọn họ vội vàng quỳ xuống đáp: “Bẩm Hoàng thượng, Hữu Nhũ Nhân từ chối bộ Nhũ Nhân phục mỗi năm một , là sợ lãng phí.”

 

Đều là những lời lẽ mộc mạc, dù Hoàng thượng cũng khá dễ chuyện.

 

Chỉ cần thái độ cung kính, là đủ .

 

“Ồ? Nàng thật sự như ?”

 

Hoàng đế nhướng mày, chút bất ngờ.

 

“Dạ .”

 

Truyền lệnh binh cúi đầu, dám thẳng mắt Hoàng đế.

 

Người mỉm , lắc đầu.

 

“Cũng ý tứ đấy chứ, lui xuống .”

 

Sau một nén nhang, Người : “Trẫm còn đến mức thiếu tiền như .”

 

 

Loading...