Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 176: --- Kết thúc rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:06:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một tiếng "cạch", cửa đột nhiên mở . Đi là một nữ tử gầy yếu, chút tóc bạc, nắm chuỗi tràng hạt Phật. Tuy gầy, nhưng từ bi thiện mục. "Muốn gì, nhanh chóng ." Lục Hằng phất tay, . Phúc Nha sang, chỉ thấy Vương Kiến Sinh đột nhiên xông đến, nắm tay Vương gia đại nương tử lâu. "Tướng công, đây..." Ở đây chỉ một cô gái. Vương gia đại nương tử dễ dàng đoán là ai. Thấy khuôn mặt của Phúc Nha, khỏi lộ vài phần ý hòa ái. "Một nhà thật kỳ quái." Phúc Nha cau mày, đầu .

 

cưỡng nổi tính hiếu kỳ, vẫn đầu một cái.

 

"Cứ theo lời ."

 

Vương địa chủ nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương đại nương tử, trong mắt hiện lên vẻ cầu khẩn.

 

"Cứ xem như cầu xin nàng, là... độc tử a."

 

Nói đến đây, đại nương tử lòng đau nhói. Mím môi, đành đồng ý.

 

"Được."

 

Quay đối diện với ánh mắt của Phúc Nha, nàng mím môi một tiếng. Khiến trong lòng Phúc Nha cảm thấy gai gai. Mấy hôm còn bắt cóc nàng, hôm nay nở nụ như . Thật khiến nghĩ thế nào cũng thấy đúng... Thật đáng sợ.

 

Tiếng động dừng .

 

Lục Hằng lúc mới đầu. Khẽ nhấc tay, liền hai nha dịch gần nhất tinh ý tiến lên. Đè chặt Vương địa chủ.

 

"Kéo ngoài, đ.á.n.h hai mươi trượng."

 

Vương địa chủ thế mà hề ý phản kháng. Cứ thế ngoan ngoãn theo.

 

Phúc Nha hình gầy yếu của Vương địa chủ. Sờ cằm nghĩ, Vương địa chủ thể chịu mấy trượng? Thân thể gầy yếu thế , lỡ đ.á.n.h mạnh quá c.h.ế.t mất thì ... Thật đáng sợ.

 

Vừa nghĩ đến cảnh thể đ.á.n.h c.h.ế.t mặt , Phúc Nha rùng một cái.

 

Huệ Nương lập tức lo lắng . Có chút bất an.

 

"Có lạnh ?"

 

Sao đột nhiên run rẩy? Nàng lập tức định cởi áo , nhưng Phúc Nha ngăn .

 

"Nương, con lạnh."

 

Sợ nàng tin, còn nhét lòng bàn tay ấm áp của tay Huệ Nương. Nàng : "Xem , con lạnh chút nào nha."

 

Sờ thấy đúng là ấm áp. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào, quả thực giống lạnh. Đành nén , mặc áo cho .

 

"Vậy thì , nếu lạnh con đấy nhé."

 

Huệ Nương yên tâm dặn thêm một câu.

 

"Con !"

 

Phúc Nha nghĩ thầm, qua cái tuổi ham phong độ mà cần giữ ấm , nếu lạnh nàng sẽ tự . Nàng kẻ ngốc.

 

'Bộp, bộp...'

 

Tiếng roi vang lên, xem bắt đầu đ.á.n.h . Phúc Nha nhưng ngăn .

 

"Trẻ con đừng xem nhiều thứ như ."

 

Ngô lão thái thái kiên quyết giữ Phúc Nha , cho nàng ngoài. Lại chạm ánh mắt của Vương đại nương tử. Thật kỳ lạ. Vương địa chủ đang chịu hình phạt, Vương đại nương tử mặt hề chút đau buồn thương xót nào.

 

Nhìn kỹ hơn, nàng siết chặt chuỗi tràng hạt trong tay . Miệng lẩm bẩm đang gì. Ánh mắt Phúc Nha xuống, thấy chuỗi tràng hạt của nàng . Nàng thầm nghĩ, đây là đang niệm chú ? Vương đại nương tử... tin Phật? Cũng khá bình thường. Người xưa đa đều mê tín. Phúc Nha lắc đầu.

 

Vương đại nương tử nhắm nghiền mắt, niệm kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh. Chỉ cầu nguyện thể giữ một mạng cho Vương địa chủ. Tuyệt đối đừng đ.á.n.h c.h.ế.t.

 

Có lẽ là tác dụng. Vương địa chủ gầy yếu đến , qua dường như thể chịu nổi mười trượng, thế mà gắng gượng chịu đựng hai mươi trượng. Quả thực mặt mày trắng bệch như giấy tiền vàng mã, thở yếu ớt.

 

"Thầy thuốc, thầy thuốc!"

 

Vương đại nương tử hoảng loạn . Nữ tỳ theo lập tức tìm thầy thuốc. May mà lường việc đ.á.n.h đòn, sớm cho phủ y đợi sẵn ở cửa.

 

"Giải địa lao."

 

Lục Hằng nhàn nhạt một câu, Vương địa chủ nhanh kéo . Còn nha dịch thì là nhà họ Ngô. Ồ, còn một Vương đại nương tử.

 

Phúc Nha xổm một bên, lắng Lục Lệnh Quân thao thao bất tuyệt kể về những việc y khi trở về kinh thành. Nghe đến mức chút buồn chán, nàng ngáp một cái. Thật vô vị quá...

 

Phủ y và Vương đại nương tử vội vã theo Vương địa chủ địa lao. Những chuyện còn liên quan đến họ nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-176-ket-thuc-roi.html.]

 

"Việc xong xuôi, chúng xin cáo từ ."

 

Thấy trời cũng còn sớm nữa. Ngô lão thái thái cúi . Muốn trở về.

 

"Được, các vị cứ về . Ngày mai, sẽ ghé thăm Ngô gia thôn một chuyến."

 

Lục Hằng đưa tay gọi đứa con trai nhỏ của trở về. Thấy Lục Lệnh Quân vẻ mặt vui bước , y chút tức giận. Đứa trẻ cũng giống ai!

 

"Ơ... ạ!"

 

Lục Hằng đến Ngô gia thôn gì, nhưng bọn họ thể hỏi. Lỡ là chuyện công vụ thì ? Thôi , đến lúc đó cứ ở nhà chờ đợi. Biết Lục đại nhân sẽ ghé qua nhà một chuyến.

 

"Giai Di tạm biệt! Ngày mai cùng ca ca và tỷ tỷ đến chơi với nha!"

 

Lục Lệnh Quân vẫy tay với Phúc Nha, vô tư hô to tên nàng.

Mèo Dịch Truyện

 

"Tạm biệt, tạm biệt."

 

Phúc Nha vẫy tay qua loa.

 

Người nhà họ Ngô trong lòng an tâm, thì đúng là đến nhà họ chơi ? Cứ tưởng là chuyện gì. Đột nhiên trịnh trọng đến Ngô gia thôn một chuyến.

 

Lục Hằng trong lòng giật thót. nghĩ đến con còn nhỏ như , hơn nữa nhà bọn họ đều mặt mày như thường. Y bèn ngậm miệng . vẫn suy nghĩ, khi trở về dạy dỗ đứa con trai ngốc nghếch của . Không thể tùy tiện gọi khuê danh của khác. Thật bất lịch sự.

 

Phúc Nha khuôn mặt biến ảo khôn lường của Lục Hằng, nhướng mày chút khó hiểu.

 

"Đi thôi!"

 

Huệ Nương ôm Phúc Nha, cả nhóm bước ngoài. Ra đến nơi, liền thấy chiếc xe bò của nhà đang đậu cạnh cổng lớn. Miệng nhai chóp chép. Ăn thứ cỏ khô từ .

 

"Không , con bò nhà ăn là..."

 

Ngô lão thái thái nhanh chân bước tới, cúi hỏi.

 

Hai bên nha dịch . Có một bước giơ tay.

 

"Chúng thu cỏ khô, tiện tay cho nó một nắm."

 

Cũng vì Lục Hằng mối quan hệ tệ với gia đình . Dù một nắm cỏ khô cũng chẳng đáng giá. Cho thì cho thôi. Biết còn thể kết một mối thiện duyên.

 

"Đa tạ mấy vị giúp cho bò ăn, chút thành ý nhỏ, cầm lấy mua chén uống."

 

Ngô lão thái thái móc nửa xâu tiền đồng , đưa cho nha dịch bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

 

Vị nha dịch tâm trạng lập tức hẳn lên.

 

"Dễ , dễ , chỉ là tiện tay thôi mà, lão phu nhân khách sáo quá ..."

 

Một nắm cỏ khô, căn bản đáng ba văn tiền. Ba văn tiền đổi lấy nhiều thế , đúng là kiếm lời lớn ! Cân thử, ít nhất cũng năm sáu mươi văn. Bà lão luôn giắt ở eo, cũng thấy khó chịu. Xem gia đình quả nhiên tầm thường!

 

"Chút thành ý nhỏ, chúng xin phép , hữu duyên gặp !"

 

Cả nhóm qua, đều gật đầu chào hỏi. Không khí hòa hợp đến tưởng.

 

Phúc Nha kinh ngạc vô cùng. Nãi nãi việc thật khéo léo a. Chỉ cho bò ăn một chút mà cho nửa xâu tiền đồng. Ngày ... Ồ, ngày chắc là vì tiền. Phúc Nha nhún vai. Ôm lấy vai Huệ Nương.

 

"Nương, con ăn..."

 

"Được, nương mua cho con một con vịt giòn."

 

Vịt giòn , coi như là món tủ của Tụ Vị Lâu. Con ăn, thì mua một con.

 

Đến Tụ Vị Lâu.

 

Có lẽ vì sắp Tết, đặc biệt đông . Tiểu nhị bận đến nỗi chân chạm gáy.

 

"Cho một con vịt giòn, mang ."

 

Quay đầu thấy là nhà họ Ngô, lập tức vui mừng. Vừa nãy chưởng quỹ còn lẩm bẩm, khi nào mới thể trở việc. Thế chẳng đến .

 

"Ê, ngay đây!"

 

 

Loading...