Bé Cưng xuyên không mang không gian nuôi cả nhà - Chương 168: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-10 04:06:34
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ đầu làng đến cuối làng
Phúc Nha vội vàng ngây ngô vẫy tay.
Ngốc nghếch thì đến nỗi, chỉ là chút sững sờ thôi.
Không ngờ phóng khoáng như .
Đây là đầu tiên nàng gặp.
Ngô Đinh Đinh hừ một tiếng, nắm lấy tay Phúc Nha.
Dắt nàng cùng .
Một nhóm trẻ con quyết định đến đầu làng.
Từ đầu làng bắt đầu, từng nhà từng nhà một chúc Tết.
Từ đầu làng đến cuối làng.
Không thể nhận bao nhiêu!
Vì , để thể chúc Tết nhanh hơn.
Bọn trẻ dần dần tăng tốc bước chân.
Rất nhanh đến nhà đầu tiên ở đầu làng.
Cửa mở rộng, hai ông bà lão đang tủm tỉm ở cửa.
Thấy bọn trẻ đến, rõ ràng chút vui mừng.
Liếc mắt một cái, trong đám đông chỉ đứa nhỏ nhất trông trắng trẻo và xinh .
Hệt như một con búp bê sứ.
“Ông bà nội (ngoại) năm mới lành! Vạn sự như ý phát đại tài…”
Cùng với việc cả nhóm bắt đầu chúc Tết, Phúc Nha từ chỗ bỡ ngỡ ban đầu, giờ trở nên thuần thục.
Chỉ mất nửa canh giờ.
Đi từ đầu làng đến cuối làng, Phúc Nha tuyệt đối là thu hoạch nhiều nhất.
Một trưởng bối cũng mặt mà cho.
Đứa bé nào đáng yêu nhất thì cho đứa đó.
Ngoài một vài quan hệ với Ngô lão thái thái, cho bọn trẻ sắc mặt , thì.
Đa đều nhận nhiều đồ ăn.
“Oa, nhiều đồ quá!”
Ngô Đinh Đinh ước lượng cái túi của Phúc Nha, của .
Cảm thán quả nhiên là dựa nhan sắc mà sống.
Đồ của nàng nhiều hơn của nhiều lắm.
Thật đúng là thiên vị.
mà… một đứa bé ngoan ngoãn như ai mà chẳng thích chứ ư ư.
“Muội ? Cho !”
Phúc Nha hào phóng, đưa cái túi Ngô Gia Nghĩa đang cầm về phía nàng .
Thật nàng thiếu quà vặt.
Đi chúc Tết cũng chỉ là để tìm cái mới lạ, dù đây nàng từng trải nghiệm .
Nàng là phương Nam, chúc Tết cũng chỉ đến nhà họ hàng một chuyến.
Việc chúc Tết cả làng thì từng .
Cho nên nàng thấy kỳ lạ.
Ngô Đinh Đinh xua tay, “Ta , chỉ bâng quơ thôi.”
Ngô Linh Nhi đưa tay đẩy cái túi cho Ngô Gia Nghĩa.
Nhéo nhéo má Phúc Nha.
Nói: “Cái là của , giữ kỹ mà ăn nhé.”
Đi chúc Tết mãi đến khi về nhà .
Phúc Nha chỉ cảm thấy nhà bao giờ nhiều như .
Một đám trẻ con đông nghịt.
Đều vây quanh ở phía .
Ngô lão thái thái ở đó ha ha.
Trên tay cầm các loại quà vặt như hạt khô, mứt trái cây.
Mỗi đứa cho một ít.
Vì trẻ con quá đông, mà đồ ăn nhiều.
Nên mỗi đứa chỉ một chút thôi.
Tuy nhiên, đối với trẻ con trong thôn, đây là điều khó .
Trân trọng lấy một miếng mứt trái cây nhét miệng.
Nhấm nháp từng chút một, chỉ thấy ngọt thơm đầy khoang miệng.
Khiến y thể dứt .
Cả nhóm Phúc Nha chúc Tết, Ngô lão thái thái rõ ràng là cho nhiều hơn một chút.
“Năm mới lành!”
Tiện thể còn nhéo nhéo cái má bầu bĩnh của Phúc Nha.
Không khí một vẻ yên bình và vui vẻ.
Mèo Dịch Truyện
Trong góc, Thảo Nha nắm chặt nắm đấm.
Trừng mắt ác độc .
Tối qua kẻ bắt cóc đến, cả nhóm bọn chúng từ đầu làng chạy về nhà.
Tưởng rằng đường sẽ gặp tìm , kết quả thì .
Lúc đó nàng còn tự an ủi , chắc chắn là nhà ở ngoài, tối nay kẻ bắt cóc đến.
Về đến nhà, bà nội thấy nàng về cũng chẳng sắc mặt .
Đi ngang qua nàng, còn thấy bà lầm bầm một câu.
“Sao bắt cho , cái đồ lỗ vốn.”
Trái tim Thảo Nha lập tức nguội lạnh.
Lẽ nàng hiểu từ sớm, ai cũng may mắn như cô bé , đến một gia đình như .
Những mối quan hệ lành mạnh, cha yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/be-cung-xuyen-khong-mang-khong-gian-nuoi-ca-nha/chuong-168.html.]
Không như gia đình nàng, lộn xộn hỗn độn.
Nàng đ.á.n.h mắng, cha bao giờ hỏi han.
Chỉ lạnh lùng .
Cho nên, khi nàng thấy một cô bé khác, cũng là con gái, nhưng nhà trân quý, nàng mới ghen tị đến .
Thậm chí, là hận.
Nàng , cớ gì bọn họ .
Phúc Nha cảm thấy lưng lạnh sống lưng, rụt cổ .
Sao cảm thấy đang chằm chằm từ phía .
“Oa, nhà cũng quá hào phóng , là mứt trái cây đấy!”
Ngô Linh Nhi lấy một viên nhét miệng, nhét một viên miệng Phúc Nha.
Ngô Đinh Đinh chậm hơn một bước, dậm chân, hận chậm tay.
“Hì hì.”
Phúc Nha đang nhai nuốt gì đó, tiện gì khác.
Chỉ hì hì hai tiếng.
Lại Ngô Gia Nghĩa dắt tay ngoài.
“Đi thôi, còn nhà khác nữa.”
Lập tức theo ngoài.
Đi về phía là nhà Lưu A Bà.
Biết bọn trẻ sẽ đến chúc Tết.
Đã chờ sẵn .
Thấy Phúc Nha và mấy ca ca đến, mặt đều lộ nụ hiền hậu.
“Nào nào nào, năm mới lành.”
Trong tay cầm một cái hồng bao, trực tiếp nhét tay nàng.
Nhiều đứa trẻ như , mỗi đứa một cái.
Chỉ nhóm Phúc Nha .
Những đứa khác đều hạt bí.
Việc đối xử khác biệt thể hiện rõ ràng.
Nhận lấy hồng bao, mấy đứa trẻ miệng ngọt xào xạc.
Lời ý tuôn như mất tiền.
Khiến Lưu A Bà ngây ngất.
Khóe miệng bà cong lên tận trời xanh, vai kề vai cùng mặt trời.
Bọn trẻ ồn ào náo nhiệt rời .
Sự náo nhiệt dường như chỉ là một giấc mơ.
Lưu A Bà uống một ngụm nước, thở dài: “A Vĩ con khi nào mới chịu lập gia đình đây.”
Ngô A Vĩ nhíu mày, chút bất lực.
“Nương, thể con thế … vẫn là đừng lỡ dở cô nương nào cả.”
Ngô A Vĩ lắc đầu, sờ sờ ống quần trống rỗng của .
Thân thể y thế , ngay cả việc tự bảo vệ bản cũng .
Nếu bọn họ cho y một công việc, còn khi trở về sẽ chịu đựng sự bắt nạt nào nữa.
Mỗi đêm khi tắm rửa khó khăn, y đều ước gì c.h.ế.t cho .
thấy A nương, trong lòng y nỡ.
Nếu y c.h.ế.t , A nương .
Làm thể sống yên sự chèn ép của cặp vợ chồng .
Nỗi đau đớn cứ mãi quẩn quanh y, lặp lặp .
Lưu A Bà chạm nỗi đau của A Vĩ, hối hận vỗ vỗ đầu.
Không nữa.
Bà sang hỏi về bữa trưa hôm nay.
“Được, nữa, hôm nay con ăn gì đây?”
Ngô A Vĩ nghĩ nghĩ, : “Hôm qua còn thừa nhiều món ăn lắm, hâm nóng chúng lên ăn là .”
Quá nhiều món, hai bọn họ cũng ăn hết.
“Vậy thôi.”
Cơm tất niên, đương nhiên là nhiều hơn một chút.
Nhà bọn họ cũng còn túng thiếu như , gà vịt thịt thà đều .
Lại còn chú trọng “niên niên hữu dư” (năm nào cũng dư), nên để nhiều.
Ăn cũng ăn hết.
Rời khỏi nhà Lưu A Bà, nhóm Phúc Nha đến nhà Vương Lại Tử.
Đây là đầu tiên họ gặp kể từ đập phá nhà hôm .
Mẹ Vương Lại Tử thấy mấy đứa trẻ, sắc mặt .
mùng Một Tết thể xua đuổi khách đến.
Bà gắng gượng nặn nụ , : “Vào , nào, mỗi đứa một nắm hạt dưa.”
Trong nhiều như , năm em Phúc Nha nhận ít nhất.
Trông vẻ là một nắm đầy ắp, nhưng thực chất chỉ hơn chục hạt.
Phúc Nha thản nhiên cầm lấy mà ăn.
Nàng gặm hạt dưa ngay mặt bà .
Mẹ Vương Lại Tử: ...
Sắc mặt Vương Lại Tử cũng mấy , ghế, chân đặt một cây nạng.
Nghe là gãy xương.
bọn họ coi trọng, chỉ tìm một y sĩ lang thang đến xử lý qua loa, kết quả một thời gian, thể cử động nữa.
Lúc mới hối hận thôi.
Thế nhưng thành nông nỗi , chẳng còn cách nào, đến nạng cũng dùng .
Sau một hồi ồn ào, nhóm trẻ rời .