“Tư Độ, gì với em ?”
“Không, chờ em ăn thôi.”
Mê Truyện Dịch
Tư Độ kéo cô , ấn vai cô xuống: “Ăn khuya đừng ăn nhiều, lót vài miếng là .”
Khương Bảo Lê hỏi thêm, cầm đũa ăn hoành thánh.
Tư Độ đối diện, ánh mắt như dính chặt gương mặt cô, cô với vẻ thèm khát.
Anh rằng sáng mai, cô sẽ rời từ sớm.
Giữa đêm khuya, Tư Độ ôm chặt cô từ phía , siết đến mức cơ bắp căng cứng, lồng n.g.ự.c áp sát lưng cô.
Nhịp tim vang dội như sấm rền bên tai.
Khương Bảo Lê cảm nhận nỗi bất an của .
"Dù Thẩm Dục Lâu gì, trái tim em cũng sẽ lay động." Cô kiên định .
"Anh hỏi, im miệng."
Tư Độ vẫn mạnh miệng: "Ngủ ."
Anh ôm cô chặt hơn.
"Rõ ràng là đang lo lắng về chuyện mà."
"Anh , ngủ ." Tư Độ hậm hực, pha chút hờn dỗi trẻ con.
Anh chạm đến đề tài , càng sợ cô thấu sự bất an trong lòng .
Khương Bảo Lê xoay , hai tay nâng khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của . Qua màn đêm, cô sâu đôi mắt trong veo , với bé đang ẩn sâu trong con :
"Em sẽ mãi mãi yêu , cho đến khi thể xác và linh hồn hóa thành tro tàn."
...
Thẩm Dục Lâu thành xét nghiệm, thảo luận với bác sĩ về thời gian phẫu thuật, càng sớm càng .
lúc , Đàm Ngự Sơn gọi điện bảo về nhà cũ.
Suốt thời gian qua, Thẩm Dục Lâu bận đối phó với Tư Độ và lo bệnh tình của em trai, hầu như thời gian trò chuyện với bố nuôi .
Trên đường , đoán Đàm Ngự Sơn gọi về chắc cũng để bàn chuyện công ty.
Khi xuống xe, bầu trời âm u, sấm chớp ì ầm nhưng mưa vẫn rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-347.html.]
Không khí khô khan, ngột ngạt.
Hai con sư tử đá cổng biệt thự nhà họ Đàm phủ đầy bụi, bầu trời u ám trông vẫn oai phong lẫm liệt.
Trong thư phòng, Thẩm Dục Lâu gặp Đàm Ngự Sơn.
Ông đặt một tay lên thành ghế, tay cầm chén , ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn ngọc bích.
Dù ngoài sáu mươi tuổi, dáng ông vẫn thẳng tắp như cây tùng.
"Bố nuôi." Thẩm Dục Lâu cách đó vài bước, cung kính chào: "Dạo sức khỏe của bố thế nào ạ?"
"Con còn nhớ đến sức khỏe của bố, thật hiếu." Đàm Ngự Sơn nhấp một ngụm , từ từ ngước mắt lên, giọng điệu khi câu khá kỳ lạ.
“Bố nuôi, dạo công việc của con bận, đợi xong việc, con sẽ thường xuyên về thăm bố.”
“Lại đây.”
Thẩm Dục Lâu lời bước tới. Đàm Ngự Sơn bảo A Huy rót cho một chén : “Em trai con dạo thế nào ?”
Bàn tay cầm chén của Thẩm Dục Lâu khẽ siết .
Anh ngạc nhiên khi Đàm Ngự Sơn chuyện , bởi vì ông tai mắt khắp nơi: “Cảm ơn bố nuôi quan tâm, em sắp… xuất viện ạ.”
“Bố con định gì.” Đàm Ngự Sơn nghiêm giọng: “Thẩm Dục Lâu, hiến thận giống như hiến tủy, con còn trẻ, nghĩ đến hậu quả ?”
Thẩm Dục Lâu ngẩng đầu lên, thẳng ánh mắt dò xét của Đàm Ngự Sơn.
Ông như đang quan tâm đến , nhưng… đó là thật lòng ?
Thẩm Dục Lâu vốn đa nghi, khó tin tưởng một ai thật lòng, kể cả bố nuôi …
“Đó là em trai con.” Anh khẽ : “Con cứu em .”
“Con thật sự cứu em trai ?” Đàm Ngự Sơn ung dung bên ghế sô pha, đôi mắt đen láy dò xét : “Ân oán giữa con và nhà họ Quảng… bố đều rõ.”
“Bố nuôi, bố nghĩ nhiều .”
“Mọi việc con đều là để Khương Bảo Lê với con.”
Thẩm Dục Lâu cũng , Đàm Ngự Sơn gọi về nhà cũ chỉ để uống tán gẫu đơn giản như .
Ông toạc , cũng giấu nữa: “Không gì qua mắt bố, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất của con.”
“Con dùng một quả thận để khiến con bé áy náy, để con bé mang món nợ cả đời trả hết. Thẩm Dục Lâu, quả hổ là con trai của bố, tính toán giỏi thật.”