“Bố gì .”
“Bố đang .”
Đàm Ngự Sơn bất lực Khương Bảo Lê: “Nhất định là ?”
“Trong những bố quen, bố còn tìm ai ưu tú hơn ? Giới thiệu cho con, con lập tức đá .”
Đàm Ngự Sơn lục lọi trong đầu một hồi.
Nếu xét về sự ưu tú, quả thật, cả thành phố cảng tìm thứ hai nào thành tựu như Tư Độ hiện nay.
Một lúc , ông hỏi: “Con nhất định chọn chỉ vì ưu tú thôi ?”
“Không .” Khương Bảo Lê dứt khoát trả lời: “Anh thể c.h.ế.t vì con.”
“Cậu cũng thể dắt con c.h.ế.t chung.” Đàm Ngự Sơn nhắc đến chuyện là bực, giọng cũng cao lên.
Nhớ nhảy dù nguy hiểm , nhớ Tư Độ hận cô mặt bác sĩ tâm lý, ánh mắt điên cuồng màng tính mạng đó, đến giờ ông vẫn còn sợ hãi.
“Bố ơi!” Khương Bảo Lê lập tức đến bên ông, xổm xuống. Cô đặt hai tay lên đầu gối, ngẩng đầu nũng: “Đừng nữa mà, chuyện qua . Bố xem, chẳng bây giờ con vẫn khỏe mạnh ?”
Cô nhẹ nhàng lắc cánh tay ông, giọng ngọt ngào.
Đàm Ngự Sơn cũng mềm lòng, nhưng vẫn tỏ nghiêm nghị: “Dù , bố thích , bảo dẹp cái ý nghĩ đó , bố sẽ bao giờ chấp nhận .”
…
Một tuần , Khương Bảo Lê dẫn Tư Độ đến nhà mắt Đàm Ngự Sơn.
Lúc đó, mưa phùn lất phất.
Trước Tư Độ đối xử với ông thế nào, giờ ông bố vợ cũng “chảnh” y như , thậm chí ông còn cho nhà.
Tư Độ vẫn cầm món quà chuẩn kỹ lưỡng tay.
Đó là chén bản đặc biệt từ lò Quan Diêu thời Nam Tống đấu giá thành công ở nước ngoài với giá đắt đỏ, lớp men trong như ngọc.
Không ngoài dự đoán, vẫn Đàm Ngự Sơn từ chối một cách vô tình.
“Bố!” Trong thư phòng, Khương Bảo Lê giậm chân: “Bố cho , như thế mất lịch sự lắm!”
“Trừ khi c.h.ế.t đầu thai .” Giọng Đàm Ngự Sơn lạnh lùng: “Nếu , cả đời đừng mơ bước chân nhà bố.”
Khương Bảo Lê dùng đủ cách, cố gắng năn nỉ ông: “Người đừng đ.á.n.h đang mà bố, ăn nên giữ hòa khí.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-341.html.]
Đàm Ngự Sơn vẫn hề lay chuyển, ngược còn hỏi cô: “Tư Độ và bố, con chọn một.”
“Sao bố bắt con lựa chọn? Con chọn!”
“Cậu bắt con chọn ?”
“À thì…”
Từ Độ từng bảo cô chuyển lời rằng: cô chỉ một daddy, đó chính là .
Cô mà câu lẽ Đàm Ngự Sơn sẽ tức đến đau tim mà ngất xỉu mất.
Thôi .
Mưa càng lúc càng lớn, Khương Bảo Lê ngoài cửa sổ, thấy Tư Độ ướt sũng cả , cô sốt ruột đến đỏ hoe đôi mắt: “Bố vẫn nhất quyết cho nhà ? Nếu bố cho , thì con đây! Sau con về nữa !”
“Con .”
Sự cứng đầu của Đàm Ngự Sơn nổi tiếng khắp cả thành phố cảng.
Khương Bảo Lê giả vờ bước ngoài, ông cũng chẳng giữ , chỉ dặn quản gia: “Đưa ô cho cô chủ.”
“…”
Khương Bảo Lê bực bội bước , nhận chiếc ô quản gia đưa vùng vằng mở ô. Cô vội vàng chạy đến bên Tư Độ, nghiêng ô về phía :
“Thôi, chúng ! Ông già cứng đầu đó chẳng gì hết.”
Tư Độ vẫn về phía nhà họ Đàm, nước mưa chảy dài theo khuôn mặt cương nghị của .
Anh suy nghĩ một lát với Khương Bảo Lê: “Em về , chú Đàm chuyện với .”
“Không , tuyệt đối !” Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ướt sũng của : “Em bỏ , c.h.ế.t ở đây thì ?”
“Không , bố em động tay với . Ông em sẽ buồn nên sẽ nỡ em buồn .” Tư Độ nhẹ giọng : “Em , ngoan.”
Hai mấy giây, Khương Bảo Lê bại trận, vui buông tay: “Đừng để ông bắt nạt ! Nếu em sẽ giận đấy!”
“Ừ.”
Mưa càng lúc càng lớn, Tư Độ đợi đến tận mười giờ tối.
Cuối cùng, Đàm Ngự Sơn cũng cho nhà.
Trong thư phòng, đàn ông bên cửa sổ, lưng về phía cửa.
Mê Truyện Dịch