Lần ở hội nghị thương mại, Đàm Ngự Sơn như một chất độc, chỉ g.i.ế.c cho xong.
Giờ Đàm Ngự Sơn thành bố vợ, chuyện kết hôn … sợ là dễ dàng .
Tư Độ tưởng tượng trong đầu vô cảnh đuổi khỏi cửa.
cũng Khương Bảo Lê khó xử, nhận cô vui khi nhận bố.
Mỗi cuối tuần cô đều về biệt thự của Đàm Ngự Sơn ở hai ngày.
Mỗi từ nhà họ Đàm trở về, cô đều xách theo một hộp bánh ngọt, trong hộp là những cái bánh ngọt do chính tay Đàm Ngự Sơn cho cô.
Đàm Ngự Sơn là một bố cực kỳ cưng chiều con gái.
Mê Truyện Dịch
Một ông trùm lẫy lừng mấy chục năm, cả giới hắc bạch đều kính nể, mà tự tay học bánh ngọt cho Khương Bảo Lê… chuyện kể chắc chẳng ai tin nổi.
Vì , “cửa ải” bố vợ , Tư Độ nhất định vượt qua.
“Không vội, chiều nay em về , chuẩn quà mắt.”
Thấy Tư Độ nghiêm túc như , Khương Bảo Lê bèn gật đầu.
Chiều về nhà, Đàm Ngự Sơn đích xuống bếp nấu một bàn đầy ắp những món ăn tràn ngập tình cảm bố con ấm áp chiêu đãi Khương Bảo Lê.
Hương thơm từ nhà bếp lan tỏa tận cửa chính.
Khương Bảo Lê mở cửa nhịn trầm trồ: “Wow! Bố, bố đang gì thế? Thơm quá!”
Đàm Ngự Sơn đeo tạp dề kẻ sọc, thò đầu từ bếp: “Bé con, bố ba món cá cho con , cá kho tàu, đầu cá ớt băm và canh cá, chẳng con thích ăn cá nhất ?”
Khương Bảo Lê bước bếp, thấy miếng cá trong đĩa sứ phủ một lớp sốt đỏ au, bên rắc thêm hành lá xanh mướt.
Cô giơ ngón tay cái lên: “Tay nghề của bố ngày càng đỉnh hơn .”
“Đương nhiên .” Đàm Ngự Sơn đắc ý lau tay, thấy con gái, nếp nhăn nơi khóe mắt ông đều giãn hết.
Ông bới cho con gái một bát cơm đầy, gắp cho cô miệng thịt cá non mềm ở bụng cá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-340.html.]
Khương Bảo Lê ăn ngon lành.
Đàm Ngự Sơn con gái ăn ngon miệng, đáy lòng tràn ngập hạnh phúc, ánh mắt yêu thương che giấu nổi.
Ông hầu như động đũa, chỉ con gái ăn ngon lành thấy mãn nguyện .
“Bé con , khi nào con mới đổi tên? Chuyển hộ khẩu về chỗ bố luôn .”
“Đàm Bảo Lê.” Khương Bảo Lê thử: “Hơi kỳ kỳ.”
“Kỳ mà kỳ, quen sẽ thấy !”
Khương Bảo Lê nghĩ đến việc tên tuổi của giờ chút tiếng tăm, đột nhiên đổi tên sẽ cho sự nghiệp, cô bèn trừ: “Không vội mà, dù bố cũng công bố phận của con, để .”
Đàm Ngự Sơn nghiêm túc : “Chỉ cần con , lúc nào bố cũng thể tổ chức một bữa tiệc lớn nhất cảng đảo, công bố phận của con cho cả thiên hạ .”
“Lỡ kẻ ám sát con thì ?”
“Ai dám!”
“Con nuôi của bố đó!” Khương Bảo Lê bĩu môi, đũa chọc chọc miếng cá trong bát: “Chẳng hứa sẽ chăm sóc cho bố khi về già . Nếu con là con gái ruột của bố, g.i.ế.c con đó.”
“Đừng quá lên thế chứ.” Đàm Ngự Sơn múc thêm cho cô một bát canh cá: “Bố đối xử với Thẩm Dục Lâu cũng là vì công nuôi dưỡng con. Hơn nữa, tình cảm dành cho con, bố cũng hiểu rõ.”
“…” Khương Bảo Lê đột nhiên cảm thấy miếng cá trong miệng còn ngon nữa.
Quả thật, Thẩm Dục Lâu đưa cô khỏi làng chài nhỏ bé , đây là một ân tình lớn lao.
những hành động gần đây của tiêu tan chút tình cảm ít ỏi còn mà cô dành cho .
“Chỉ vì thế mà bố đối xử với Thẩm Dục Lâu như ?”
“Cũng hẳn. Thằng nhóc đó cố gắng, nỗ lực vươn lên, khiến bố nhớ đến bản khi còn trẻ, cho nên bố mới nâng đỡ nó.”
Ông lau miệng, ánh mắt trở nên khó chịu: “So với mấy kẻ tự cao tự đại, bố thích hơn.”
Khương Bảo Lê ông đang ám chỉ ai, lập tức bĩu môi, vui : “Chê bên khen bên là ? Bố thích Thẩm Dục Lâu thì cũng đừng đả kích Tư Độ chứ.”