Thẩm Dục Lâu đuổi theo, che ô cho cô, nhưng Khương Bảo Lê dừng mà thẳng nhà.
Cậu thiếu niên đang chơi game sofa, ánh mắt lảng tránh, khuôn mặt hồng hào.
Nhìn chẳng giống bệnh chút nào.
Thẩm Gia Thanh sợ Khương Bảo Lê trách lừa cô, vội vàng chạy về phòng để trốn.
Khương Bảo Lê cũng so đo với đứa trẻ , cô đầu , đối diện với Thẩm Dục Lâu đang đuổi theo.
Anh dịu dàng gọi: “Bé Lê, lâu gặp.”
Khương Bảo Lê giơ tay tát thẳng mặt .
“Chát!”
Âm thanh vang dội, đến mức Thẩm Gia Thanh trong phòng cũng thấy, bèn hé cửa lén ngoài.
Thẩm Dục Lâu nghiêng đầu , năm ngón tay của Khương Bảo Lê hằn rõ má.
Cô gần như dồn hết sức lực cú tát đó, tay vẫn còn tê rần, thể tưởng tượng đau đến mức nào.
Mê Truyện Dịch
“Bé Lê…”
“Thẩm Dục Lâu.” Khương Bảo Lê tức đến đỏ mặt, lồng n.g.ự.c phập phồng: “Anh thứ , địa vị, tiền tài, còn …”
Cô liếc thấy Thẩm Gia Thanh đang qua khe cửa, cố nuốt hai chữ “báo thù” xuống. Cô nghiến răng : “Anh còn gì nữa?”
Anh còn gì ?
Anh hủy hoại Tư Độ, cô về, cô giống như đây, trong mắt chỉ mỗi …
“Tư Độ là sản phẩm của loạn luân, em vẫn ở bên ?” Thẩm Dục Lâu hạ giọng: “Em điên ? Người như nhất định sẽ khiếm khuyết về gen, em thể sinh con cho .”
“ , thì ?”
Thì …?
Cô quan tâm.
“Thẩm Dục Lâu, giữa chúng còn khả năng nào nữa.” Cô nghiến răng : “Từ ngày giao cho Tư Độ, giữa chúng kết thúc . Đây là cuối cùng cảnh cáo , nếu còn động Tư Độ, sẽ khiến mất hết tất cả, trắng tay.”
Con nuôi và con gái ruột, cô bố sẽ chọn ai.
rõ ràng Thẩm Dục Lâu chẳng để lời đe dọa đầu, trong lòng chỉ ý nghĩ níu kéo cô: “Nếu mất hết tất cả mà thể giữ em, bằng lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-329.html.]
“Anh thật sự bằng lòng ?” Khương Bảo Lê đầy khinh bỉ, mỉa mai : “Không, thể…”
Trên đời , ai hiểu Thẩm Dục Lâu hơn cô.
Tham vọng của , điểm yếu của .
Thẩm Dục Lâu đưa tay kéo cô , ôm cô lòng, nhưng chạm tay áo cô hất .
“Đừng chạm , thật ghê tởm.”
Trong mắt cô chỉ là sự chán ghét, cô phòng Thẩm Gia Thanh, đóng sầm cửa .
Trong phòng, Thẩm Gia Thanh cúi đầu, giọng bất an: “Xin chị, em nên lừa chị, em sẽ như nữa.”
Khương Bảo Lê dáng vẻ lo lắng của , cuối cùng cũng nỡ trách móc.
Cô đưa tay xoa đầu , nhẹ nhàng hỏi: “Anh đối xử với em ? Nếu dọn ngoài, lúc nào em cũng thể đến tìm chị.”
Thẩm Gia Thanh lắc đầu: “Anh đối xử với em .”
“Nhìn cũng , dạo ăn uống ghê ha.” Khương Bảo Lê véo má Thẩm Gia Thanh: “Mập lên đó.”
Cậu chỉ mập lên, thậm chí còn cảm giác phù nề.
“Có lẽ dạo bài vở nhiều, em ăn cũng nhiều hơn.”
“Thật ? Em đến bệnh viện kiểm tra ?”
“Chưa. Sắp khai giảng , lúc đó em sẽ khám sức khỏe, chị.”
“Ừ, thì .” Khương Bảo Lê trò chuyện với một lúc. Biết Thẩm Dục Lâu đang lén ở ngoài cửa, cô nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Gia Thanh, thì thầm bên tai : “Gia Thanh, nếu đối xử với em, em nhất định với chị, nhất định nhé!”
“Vâng.” Thẩm Gia Thanh gật đầu thật mạnh: “Em !”
…
Khi Khương Bảo Lê xuống tầng, Thẩm Dục Lâu vội vàng đuổi theo.
Bên ngoài mưa như trút nước, cầm ô, cứ thế lao thẳng mưa, nắm lấy cổ tay cô: “Bé Lê, đừng …”
Anh rõ, cô thì sẽ nữa.
Anh giữ nổi cô, thật sự giữ nổi.
Nước mưa chảy dọc theo tóc , hàng mi ướt đẫm, ánh mắt gần như van xin: “Anh sai … thực sự sai …”