Thế giới đảo lộn trong khoảnh khắc.
Giây tiếp theo, Đàm Ngự Sơn bất chấp tất cả lao tới, một tay túm lấy cô, tay bám chặt ga trải giường.
Bàn tay ông như kìm sắt, giữ chặt cổ tay cô.
Dù còn trẻ nữa, nhưng cơ bắp của Đàm Ngự Sơn vẫn khỏe, bộ trọng lượng của Khương Bảo Lê đều dồn lên cánh tay rắn chắc của ông.
Sau một tiếng “hự” đầy nặng nề, cuối cùng ông cũng kéo cô lên.
Quản gia và các vệ sĩ đồng thời lao tới, kéo hai bố con khỏi cửa sổ.
Khương Bảo Lê tái nhợt mặt mày, run rẩy nép lòng ông, váy ướt sũng.
Đàm Ngự Sơn trật khớp vai, đau thấu xương.
ông như cảm thấy gì, dùng tay trái vỗ về lưng con gái hết đến khác: “Không , , đừng sợ.”
Mắt Khương Bảo Lê đỏ hoe, bao nhiêu tủi dồn nén suốt bao năm phút chốc vỡ òa:
“Nhiều năm như , lúc con tuyệt vọng nhất, bố ở ? Khi con bắt nạt, trốn gầm cầu lóc, gọi bố, bố từng xuất hiện lấy một … Bây giờ bố xuất hiện gì? Con cần bố nữa!”
Đàm Ngự Sơn lặng lẽ lấy một chiếc khăn tay trong túi , nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Động tác nhẹ, như sợ cô vỡ vụn.
“Con nhận bố cũng , chỉ cần con sống , bố sẽ phiền con nữa.”
“Tư Độ sẽ hại con.” Khương Bảo Lê bướng bỉnh ông: “Sao bố tin?”
“Vì bố là bố con. Trên đời bố nào tin tưởng con rể của , cho dù nó đối xử với con thế nào, bố cũng yên tâm.”
Đàm Ngự Sơn im lặng một lúc xua tay, trong khoảnh khắc, ông như già mấy tuổi: “Đi , gặp con gặp , bố giữ con nữa. Sau nếu con nhận bố, thì về, … thì thôi .”
Khương Bảo Lê rời . Cô lâu, hết hành lang dài dằng dặc .
Mãi đến khi sắp rẽ khỏi cửa lớn, cuối cùng cô cũng dừng bước, ngoái đầu .
Bác sĩ đang chữa trị cánh tay cho Đàm Ngự Sơn.
Ông vẫn bên cửa cô, dáng thẳng tắp, lặng lẽ như núi.
Cổ họng Khương Bảo Lê bỗng nghẹn , cô khẽ gọi: “Bố.”
Hành lang dài dằng dặc như giữ tiếng gọi quý giá và hiếm hoi .
Ánh sáng lập tức bừng lên trong mắt Đàm Ngự Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-325.html.]
Ông cô : “Thật … con vui vì bố là bố của con.”
…
Mê Truyện Dịch
Nửa tiếng , Khương Bảo Lê mặt ở bên ngoài biệt thự Sơn Nguyệt Lư.
Dù mưa lạnh dai dẳng, đám phóng viên vẫn chật kín bên ngoài biệt thự, ánh đèn flash lóe sáng liên tục.
Sau khi Khương Bảo Lê xuống xe, phóng viên như cá mè kéo đến vây quanh cô:
“Cô Khương, Tư Độ khuynh hướng bạo lực ?”
“Có cô ép buộc nên mới chọn ở bên ?”
“Cậu từng động tay động chân với cô , từng đ.á.n.h cô ?”
“Cô nghĩ thế nào về thế của ?”
“Không, …” Khương Bảo Lê đám đông vây quanh, xô đẩy, dù cố gắng thế nào cũng thể thoát khỏi vòng vây.
Cô ngừng giải thích những điều mà chẳng ai tin.
Các phóng viên liên tục truy hỏi, cố moi móc từ miệng cô những câu trả lời mà họ .
“Cô Khương, chuyện nhảy dù là thật ?” Một phóng viên chắn mặt cô, suýt nữa thì dí micro tận miệng cô: “Cậu suýt hại c.h.ế.t cô, đúng ?”
“ .”
Xung quanh lập tức xôn xao.
“ tha thứ cho . trách , chuyện đó… cũng , lừa dối tình cảm của .”
“Cô là thích ngược đãi ?” Một câu hỏi sắc bén vang lên.
Tiếp đó, vô ác ý… ào ạt đổ về phía cô:
“Có vì giàu nên cô mới chịu đựng ? Cô gả hào môn ?”
“Khi phát bệnh, từng hành vi bạo lực t.ì.n.h d.ụ.c ?”
“Không! Không !” Thái dương Khương Bảo Lê giật mạnh, cô giải thích giúp Tư Độ, nhưng càng giải thích càng rối.
Tính cách thẳng thắn của cô vốn giỏi đối phó với đám phóng viên săn tin .
“Sao cô chứng minh là , trừ khi cô cởi hết quần áo cho chúng xem vết thương nào ?”