Đàm Ngự Sơn xuống mép giường, cô chẳng thèm ngẩng đầu lên, lạnh nhạt : “Ông tránh xa .”
Người đàn ông lập tức lúng túng dậy, ông ngẩn một lúc xuống bên cửa sổ.
Trông ông ... đáng thương.
Ban đầu Đàm Ngự Sơn dám nhận cô, sợ cô ghét bỏ, sợ những hành động đây của đối với Tư Độ khiến cô phản cảm. Ông luôn chờ một cơ hội hơn để cô dần dần chấp nhận .
ông chờ mãi, chỉ chờ một thời điểm tồi tệ nhất, tệ hại nhất.
Việc tiết lộ thế của Tư Độ là do Thẩm Dục Lâu một tay sắp đặt, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng Thẩm Dục Lâu mua chuộc.
Mê Truyện Dịch
Khi tất cả những chuyện , Thẩm Dục Lâu thậm chí còn báo cho Đàm Ngự Sơn một tiếng. Anh mối quan hệ giữa Khương Bảo Lê và Đàm Ngự Sơn, mặc định rằng Đàm Ngự Sơn và Tư Độ ở thế đối đầu gay gắt.
Khi Đàm Ngự Sơn phòng, định chuyện thêm với Khương Bảo Lê, thì Thẩm Dục Lâu gọi điện đến, hào hứng khoe khoang công lao với ông.
Xuất phát từ lý trí, Đàm Ngự Sơn mắng c.h.ử.i một trận.
Ông bình luận gì về chuyện , chỉ đang bận, để , vội vàng cúp máy.
Ông sang Khương Bảo Lê, cô vẫn đang ông đầy phẫn uất, một lời.
“Berry, đừng bố bằng ánh mắt đó.” Giọng Đàm Ngự Sơn khàn khàn: “Mỗi đêm bố đều gặp ác mộng, trong mơ... đều là ánh mắt oán hận của con… khi con còn nhỏ, cho đến khi con lớn lên, điều bố sợ nhất chính là con hận bố...”
Trái tim Khương Bảo Lê sắt đá, cô nghiêng đầu tựa lên đầu gối, ông, nhưng vẫn trả lời: “Vậy mà ông còn nhốt .”
“Bố giải thích nhiều .”
“Vậy tức là ông lấy danh nghĩa vì , ép những việc , bắt rời xa yêu... Trong việc tổn thương con cái, ông và nhiều bậc cha thất bại khác... đều giống hệt .”
Đàm Ngự Sơn trả lời thế nào, chỉ im lặng.
Đối mặt với bất cứ đối tác ăn cộng sự nào, ông cũng từng lỡ lời như . Ông luôn những thủ đoạn cứng rắn để đối phó với khủng hoảng trong kinh doanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-323.html.]
đối diện với Khương Bảo Lê, ông thật sự thể nặng tay cũng chẳng thể nhẹ tay, nâng niu trong lòng bàn tay thế nào cũng cảm thấy đủ yêu thương...
Ông im lặng một lúc buông tiếng thở dài, dậy rời khỏi phòng.
Rạng sáng, Khương Bảo Lê bên cửa sổ quan sát, khu vườn mắt cô còn ai nữa.
Cô chân trần, rón rén đến sát cửa, áp tai lắng .
Không còn tiếng bước chân, chắc Đàm Ngự Sơn ngủ .
Cô ấn thử tay nắm cửa, đúng như dự đoán, cửa khóa trái từ bên ngoài.
Cô thất vọng, bên cửa sổ.
Bên cửa sổ sát đất một ô cửa sổ thông gió, thể chui ngoài.
Phòng của cô ở tầng ba, cách mặt đất một độ cao đáng kể, nhưng bên ngoài cửa sổ một chỗ nhô để đặt chân, ước chừng rộng hai mươi centimet, hẳn là một mái hiên bằng đá.
Mái hiên kéo dài đến tận ban công, mà ban công cầu thang xoắn ốc nghệ thuật bằng sắt, thể thẳng xuống vườn hoa, đến vườn thì chỉ cần trèo qua bức tường đá cao ngang là thể ngoài.
Hệ thống an ninh ở đây cực kỳ hảo, những hàng rào chỉ để cảnh quan, thực chất chẳng ngăn trộm.
Chỉ cần khỏi trang viên, việc trốn thoát sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mặc dù bước đầu tiên nguy hiểm, nhưng Khương Bảo Lê nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Tư Độ, nhớ đến việc gặp cô trong điện thoại với giọng điệu đầy bất lực...
Bằng bất cứ giá nào, cô nhất định tìm cách rời khỏi nơi .
Cô học theo phim truyền hình, xé ga trải giường thành từng dải dài, buộc thành nút c.h.ế.t, cột chặt quanh eo .
Đầu còn buộc tay nắm cửa bằng đồng, cô trèo ngoài cửa sổ.
Bàn chân trần đặt lên bệ cửa sổ, bước xuống mái hiên, lúc cô mới phát hiện mái hiên trơn hơn cô tưởng.