Trong hình, khi vui chơi thỏa thích, cô bé thấm mệt, lao vòng tay một đàn ông.
Đó là Đàm Ngự Sơn của hai mươi năm . Ông bế cô bé lên, âu yếm cọ mũi chóp mũi của cô bé.
Cô bé khúc khích, gọi: "Bố!"
Khung cảnh ấm áp chạm nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô.
Cuối cùng, Khương Bảo Lê nhận lấy bản báo cáo, kết quả giám định.
Đàm Ngự Sơn... chính là bố cô.
"Chuyện ... rốt cuộc là ?" Cô mơ hồ.
"Năm con ba tuổi, con kẻ bắt . Bố tưởng con c.h.ế.t, thực sự tưởng con chìm xuống biển sâu... nên từng nghĩ đến việc tìm con. Là của bố, vì bố mà con chịu nhiều khổ cực như ."
Trái tim Đàm Ngự Sơn như vỡ vụn: "Sau , bố tình cờ gặp con ở cảng đảo, bố nhận con ngay. Con giống con như đúc. Bố dùng tóc con giám định ADN, cuối cùng xác nhận con đúng là con gái bố."
Khương Bảo Lê đàn ông mặt.
Trên khuôn mặt góc cạnh điểm vài nếp nhăn lờ mờ.
điều đó che giấu khí chất lạnh lùng của một kẻ đỉnh cao bao năm.
Đầu óc cô rối bời.
Từ "bố" vốn luôn mờ nhạt trong từ điển cuộc đời cô.
Dù tin lời Đàm Ngự Sơn, cô cũng đối mặt với ông thế nào.
Thậm chí, ngay cả tiếng "bố" cũng... thể thốt nên lời.
"Sao ông sớm? Sao với ngay khi kết quả giám định?"
Bàn tay Đàm Ngự Sơn giấu trong tay áo khẽ siết : "Người xưa câu “cận hương tình cánh khiếp [*]”, bố dám . Nhất là khi con tình cảm với cha ruột, thậm chí tìm họ, nhận... bố dám..."
[*] Cận hương tình cánh khiếp: là một câu trong bài thơ “Độ Hán Giang” của Lý Tần, nghĩa là lâu trở về quê, đến gần quê nhà cảm thấy hồi hộp lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-320.html.]
Cả đời Đàm Ngự Sơn trải qua bao nhiêu gươm đao m.á.u lửa, ông từng sợ hãi điều gì.
với chuyện , ông thực sự nhát gan.
"Vậy giờ ông ?" Khương Bảo Lê thẳng ông.
"Bố xem buổi livestream của Lâm Tục Diên, chuyện khiến bố quá sốc. Bố thể tiếp tục để con qua với Tư Độ..."
"Vậy chuyện của Tư Độ..." Ánh mắt cô lập tức lạnh băng, cô giận dữ chất vấn: "Là do ông giật dây? Ông sắp đặt để Thẩm Dục Lâu ?"
Mê Truyện Dịch
Đàm Ngự Sơn vội giải thích: "Không liên quan đến bố, đó là hành vi tự phát của một Thẩm Dục Lâu."
"Anh là con gái ông?"
"Nó , bố cũng sẽ để cho nó ."
Đàm Ngự Sơn lấy vẻ nghiêm nghị, ông dậy, kiên quyết với cô: " một khi sự thật, bố tuyệt đối cho phép con qua với kẻ điên đó..."
Khương Bảo Lê lùi hai bước, lắc đầu: "Anh kẻ điên, là... vị hôn phu của , là yêu nhất."
"Trước đây bố quan tâm con yêu ai, miễn con thích là . xảy chuyện lớn như , nếu thế và trạng thái tinh thần của Tư Độ... đều là thật, bố tuyệt đối đồng ý hai đứa đến với . Bố thể mất con nữa, từ giây phút , con gặp nó nữa."
Khương Bảo Lê vô thức lùi một bước, .
Hai vệ sĩ áo đen lập tức chặn đường cô.
Điều châm ngòi sự phản kháng mãnh liệt trong cô, cô lạnh: "Người bố vắng mặt hai mươi năm, việc đầu tiên là can thiệp chuyện tình cảm của ?"
"Không can thiệp, mà là bảo vệ!" Đàm Ngự Sơn đột ngột cao giọng: "Con thể chấp nhận, nhận bố là bố, nhưng bố nhận con là con gái. Bố thể để con chịu bất cứ rủi ro tổn thương nào. Trạng thái tinh thần của Tư Độ khiến bố sợ hãi... nhảy dù đó, là nó ép con nhảy ? Bố... nghĩ còn thấy sợ! Bảo Lê, con hiểu bố lo lắng cho con đến nhường nào ?"
Khương Bảo Lê hít sâu một , ép bình tĩnh , tranh cãi với ông nữa.
Lúc cô nên nhanh chóng thoát mới .
"Ngài Đàm, ... thể gọi ông một tiếng bố chứ?"
Cách xưng hô khiến trái tim Đàm Ngự Sơn mềm nhũn: "Bảo Lê..."