Khương Bảo Lê mềm nhũn tan chảy, nắm lấy cằm cô, buộc cô .
Anh thử… nhiều tư thế.
Anh ghé sát tai cô, cuối cùng tiến , như một chậu nước sôi đổ lên cô…
Khương Bảo Lê cảm nhận sự run rẩy của … thậm chí… cô cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn má…
Tư Độ nghẹn ngào bên tai cô, thốt lên ba chữ:
"Anh xin …"
...
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê từng tưởng tượng nhiều cảnh tượng với … nhưng cô bao giờ nghĩ rằng khi kết thúc, Tư Độ ôm cô… đến nấc nghẹn.
Anh liên tục nhiều, nhiều lời xin .
Khương Bảo Lê cũng bối rối, an ủi thế nào. Dù cô cô buồn, khó chịu thì cũng thể xoa dịu cảm xúc mất kiểm soát của .
Cuối cùng, cô chỉ thể cùng .
"Rốt cuộc gì ?"
"Anh như thế , giống như em gì sai ."
Cô , Tư Độ lập tức bình tĩnh .
Mắt đỏ ửng, biểu cảm tan vỡ, vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: "Là của ."
"Em em quan tâm, để ý mà!"
Khương Bảo Lê nắm chặt cánh tay rắn chắc của , thẳng mắt : "Em thích chuyện , thoải mái, cảm nhận ? Em thích cùng …"
Không, chỉ đơn thuần là khoái cảm thể xác hời hợt.
Tư Độ đang ấp ủ một ý nghĩ đen tối hơn.
Anh chỉ để thỏa mãn d.ụ.c vọng, chiếm hữu, ô uế cô, mãi mãi… giam cầm cô.
Chính ý nghĩ kinh khủng khiến thể và tâm hồn cực khoái trong khoảnh khắc, đồng thời chất chứa nỗi đau đớn tột cùng.
Tư Độ dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt xinh của cô, say mê cô: "Bé cưng, dù là ai nữa cũng thể chia lìa đôi , em hứa với điều ."
"Em hứa." Khương Bảo Lê chút do dự đáp , chân thành tha thiết.
Cô Tư Độ cực kỳ thiếu an , chỉ thể cố gắng hết sức đáp ứng thứ cần.
Nửa đêm hôm đó, Tư Độ phục vụ cô hết .
Có lẽ vì cảm giác tội , tự ti, hổ, giúp Khương Bảo Lê lau , chuẩn nước tắm, sấy tóc cho cô...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-305.html.]
Rồi ôm cô từ phía như một chú cún nhỏ. Trong cơn mơ màng, ... vẫn ngừng hôn cô.
...
Tại bang Shan, Myanmar.
Thẩm Dục Lâu bước xuống máy bay cảm nhận luồng khí nóng nhiệt đới dữ dội.
Không khí oi ả, đầy nửa tiếng khi đáp xuống, áo sơ mi trắng của Thẩm Dục Lâu ướt đẫm mồ hôi, dính chặt lưng.
Nóng, và cũng ngột ngạt.
Trên đường, những chiếc xe máy len lỏi qua các con phố chật hẹp, tiếng còi vang lên ngớt.
Ứng dụng điện thoại hiển thị chiếc xe gọi đậu gần đó.
Thẩm Dục Lâu xung quanh, phát hiện một chiếc taxi với biển tương ứng đang đậu ở góc phố xa xa.
Một chiếc Toyota Corolla cũ kỹ, sơn xe bong tróc.
Tuy nhiên, ghế lái trống .
Thẩm Dục Lâu kéo vali tới mới thấy một đàn ông cao gầy mặc áo ba lỗ, từ hẻm chỉnh chiếc quần đùi lỏng lẻo.
Gương mặt Đông Á, mắt sâu, sống mũi cao.
Đáng lẽ là một khuôn mặt tuấn tú, nhưng vì sống lâu ở vùng nhiệt đới, da dẻ sạm đen, râu ria lởm chởm.
"Xin nhé, đời ba chuyện cấp bách mà." Người đàn ông dùng tiếng Shan trôi chảy với : "Đợi lâu nhỉ? Mời lên xe."
Thẩm Dục Lâu mỉm , dùng tiếng Trung đáp : "Không ."
Lúc đàn ông mới ngẩng đầu, chăm chú Thẩm Dục Lâu.
Một công tử phong lưu như ngọc đến cái xứ Shan gì?
"Người Trung Quốc ?"
"Vâng." Thẩm Dục Lâu gật đầu.
“Trùng hợp quá, đồng hương đây." Tài xế hiếm khi gặp đồng hương, nụ càng chân thành hơn: "Lên xe ."
Thẩm Dục Lâu để vali cốp lên xe.
"Khách sạn Đông Đế ?"
"Vâng."
Anh để ý thấy, dù bề ngoài đàn ông phần thô kệch, nhưng bên trong xe sạch sẽ và chỉn chu.
Dưới gương chiếu hậu treo một chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương, bảng điều khiển phía ghế phụ là giấy phép hành nghề taxi, ảnh chụp bằng tiếng Myanmar, trong hình là một đàn ông cạo trọc đầu... giống ông lắm.