"Xin... xin các ..."
Chưa kịp thở đủ, cô ấn xuống biển.
Mê Truyện Dịch
Lặp vài như , đến khi cô còn sức phản kháng, như búp bê rách nát, vật vã boong tàu.
Vết thương mặt dính nước biển, đau nhói đến tận xương.
Trên tầng cao nhất của du thuyền phía xa xa, Đàm Ngự Sơn tựa lan can, khói xì gà bay theo gió biển.
Ánh mắt ông lạnh như băng.
"Ngài Đàm." A Huy thấp giọng xin chỉ thị: "Có cần lái biển sâu ?"
Đàm Ngự Sơn phẩy tàn thuốc, bình thản : "Dạy một bài học là đủ, đưa cô về cảng đảo."
Giọng điệu dịu dàng mà bình tĩnh: "Đừng gây phiền phức cho Berry của ."
...
Bữa tiệc tưng bừng thuyền kéo dài đến hoàng hôn, ánh chiều tà phản chiếu mặt biển phẳng lặng.
Lấp lánh như vàng vụn.
Trời và biển hòa thành một màu xanh vàng đặc biệt.
Lễ cưới chính thức bắt đầu.
Với tư cách là , Khương Bảo Lê cùng Thẩm Gia Thanh, Thẩm Chân Chân ở bàn ngoài trời gần sân khấu lễ cưới nhất.
Cô lơ đãng lắc ly sâm panh, ánh mắt dạo quanh đám đông.
Cho đến khi cô thấy Tư Độ ở bàn VIP tầng ba.
Tư Độ ở vị trí tầm nhất, cùng bàn với Tư Mạc Trì mang vẻ mặt nghiêm túc, còn Tư An Nhàn thì chạy chơi từ lâu .
Chiếc điện thoại đặt bàn khẽ rung lên, Tư Độ nhận tin nhắn cô gửi cho :
"Tầm chỗ thế."
"Qua với ."
"Thôi, cũng ở đó mà."
"Sao, em sợ Tư Mạc Trì ?"
"Hơi sợ."
Khóe miệng Tư Độ nhếch lên, ngón tay gõ nhanh màn hình: "Tư Mạc Trì còn sợ , em sợ ?"
Khương Bảo Lê tin nhắn, thầm, thong thả trả lời:
"Vì mỗi khi lớn tiếng với em, em nhớ cảnh cởi trần quỳ mặt em, dâng thắt lưng cho em... chẳng sợ chút nào cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-292.html.]
"..."
Tư Độ úp điện thoại xuống, yết hầu khẽ chuyển động, vẻ mặt vô cảm về phía sân khấu chính.
Tai ửng đỏ.
Tư Mạc Trì để ý thấy biểu cảm khác thường của Tư Độ, buông một câu: "Tư Độ, sắp đến đám cưới của cháu ?"
"Không vội."
"Sao, còn ý định khác ?" Ông tưởng ba năm đau khổ, Tư Độ suy nghĩ kỹ càng, cô gái đó thì nhất định cưới.
"Không ." Tư Độ trầm ngâm một lát, nhưng cũng giải thích thêm.
"Chẳng lẽ hai đứa định kết hôn?" Tư Mạc Trì quan tâm đến chuyện hệ trọng cả đời của cháu trai: "Là vấn đề phân chia tài sản, vấn đề khác?"
Tư Độ bỗng lạnh: " vấn đề gì, lẽ nào ?"
"..."
Mặt Tư Mạc Trì tái mét, ông căng thẳng : "Cô bé chuyện đó chứ?"
Tư Độ đáp.
"Tư Độ, tuyệt đối để bất kỳ ai ." Tư Mạc Trì hạ giọng: "Ảnh hưởng quá lớn, nếu lộ ngoài, thanh danh của cháu, danh tiếng nhà họ Tư, và cả sự nghiệp của cháu... tất cả đều thể ảnh hưởng. Ngay cả vợ tương lai của cháu, cũng ..."
"Vợ tương lai." Ánh mắt Tư Độ lóe lên vẻ châm biếm: "Cậu nghĩ như , tư cách vợ ?"
Càng yêu ai, càng nỡ bẩn đó.
Huống chi cũng sẽ con cái.
Tuyệt đối .
Tư Mạc Trì nuốt nước bọt, đôi uyên ương sân khấu, thở dài: "Cứ yêu , ít nhất... cũng bên cạnh cháu. kết hôn vẫn là điều cần thiết."
...
Dàn nhạc giao hưởng chơi bản nhạc cưới lãng mạn, Kiều Mộc Ân bước từng bước con đường kính tiến về phía Thẩm Dục Lâu.
Con đường kính trang trí bằng những đóa hồng trắng.
Cô khoác tay bố, sáu cô phù dâu nâng tà váy cưới lấp lánh đầy ngọc trai và kim cương, cùng cô tiến về phía chú rể thanh lịch tuấn tú.
Bên tai là những tràng vỗ tay ngớt, cùng tiếng trầm trồ khen ngợi chiếc váy cưới, tiếng "tách tách" của những chiếc máy ảnh...
Chúng hòa thành bản giao hưởng hạnh phúc của Kiều Mộc Ân.
Thẩm Dục Lâu ở cuối sân khấu, ánh mắt vượt qua cô dâu lộng lẫy, về phía... Khương Bảo Lê.
Cô yên lặng ở bàn , chiếc váy trắng vấy bẩn lúc nãy bằng một chiếc váy dài màu xanh khói.