Giọng trầm thấp mang theo sự đe dọa lạnh lùng:
"Xóa ."
Cô gái tái mét mặt mày, vội vàng xóa video.
Kiều Mộc Ân hiểu , dù cô nổi giận đùng đùng thế nào, Thẩm Dục Lâu vẫn chỉ quan tâm... đến Khương Bảo Lê tiên!
Anh sợ bất kỳ rủi ro nào thể đe dọa đến cô.
Cô chịu nổi nữa, lóc bỏ chạy ngoài.
Tay Thẩm Dục Lâu siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu lòng bàn tay, tạo thành vết lõm sâu.
Cơn đau khiến thần kinh căng thẳng.
Làm thể sống hòa hợp với loại phụ nữ như thế chứ?
là trò hề.
chẳng mấy chốc, lý trí của Thẩm Dục Lâu lấn át cảm xúc. Anh đuổi theo ngoài, bắt kịp Kiều Mộc Ân ở góc phố, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô .
Kiều Mộc Ân nức nở, đôi mắt đẫm lệ oán giận tủi .
"Anh đuổi theo em gì? Đi tìm cô ! Đi tìm con đào mỏ đó !"
Cô nghẹn ngào, cố rút tay khỏi Thẩm Dục Lâu.
thoát .
Thẩm Dục Lâu nhẹ nhàng vuốt mái tóc xoăn của Kiều Mộc Ân, cô với ánh mắt thương hại: "Đồ ngốc, đừng nữa. Chúng sắp kết hôn , đời ai thể thế vị trí của em trong lòng ."
"Em tin , chỉ lừa dối em!"
"Anh lừa dối em, chỉ là gần đây công việc kinh doanh chút vấn đề nên mất tập trung." Thẩm Dục Lâu kiên nhẫn giải thích: "Tháng , đầu tiên Y tế Nhân Thụy ghi nhận mức tăng trưởng âm, phiền muộn."
Kiều Mộc Ân ngẩng đầu, với đôi mắt đỏ hoe.
Đột nhiên, cô cảm thấy vô lý.
"Thật ? Vậy... còn yêu em ?"
Thẩm Dục Lâu khẽ , đôi mắt đen láy chằm chằm khiến Kiều Mộc Ân bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-286.html.]
Bỗng nhiên, chậm rãi : "Đến lúc em còn hỏi câu hỏi trẻ con như ? Ba năm qua, những gì hy sinh cho em, rốt cuộc em thấy chút nào ?"
Kiều Mộc Ân hé miệng, khép
Mê Truyện Dịch
Đột nhiên cô gì.
Ánh mắt Thẩm Dục Lâu thêm phần lạnh lẽo: "Hôm nay là ngày giỗ của , vẫn dành thời gian đưa em xem váy cưới. Nếu như thế mà vẫn em hài lòng thì em ?"
Nói đến mấy từ cuối cùng, giọng chất chứa sự kìm nén và bực bội tột độ.
Kiều Mộc Ân choáng váng.
Thấy Thẩm Dục Lâu định lưng , cô hoảng hốt ôm chặt từ phía :
"Dục Lâu, em xin , em sai . Em chỉ... chỉ là sợ con đào mỏ đó lừa gạt thôi."
Thẩm Dục Lâu thở nhẹ, xoa đầu cô , giọng dịu : "Anh là vị hôn phu của em , sắp tới chúng sẽ thành vợ chồng. Bất kỳ sự nghi ngờ nào cũng sẽ khiến cuộc hôn nhân , liên minh giữa hai nhà Thẩm - Kiều tan vỡ. Em đừng tức giận nữa."
"Em , sẽ như nữa! Em hứa."
Kiều Mộc Ân như con chim non nép n.g.ự.c , ôm chặt lấy , sợ buông tay thì sẽ mất mãi mãi.
ánh mắt Thẩm Dục Lâu đăm đăm dòng hối hả phố.
Nỗi chán ghét dâng lên trong lòng.
...
Kiều Mộc Ân ngủ đến tận trưa mới dậy. Cô lười biếng với lấy điện thoại, chợt nhớ gọi cho Thẩm Dục Lâu:
"Dục Lâu." Cô kéo dài giọng, giọng đầy vẻ ngái ngủ: "Không hôm nay chúng cùng viếng mộ dì ? Anh lái xe qua đón em nhé, em trang điểm xong sẽ ngay, chắc là kịp giờ."
Đầu dây bên tiếng gió vi vu xào xạc.
Thẩm Dục Lâu bia mộ trắng ở nghĩa trang Nam Giao, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi bụi di ảnh của .
Giọng lạnh lùng chút cảm xúc: "Không cần , hôm nay công ty việc, để lúc khác ."
Bên điện thoại, cô gái như thở phào nhẹ nhõm, giọng lập tức trở nên vui vẻ: "Vậy ! Thôi , chiều nay Lệ Tư cũng rủ em mua sắm nữa, để khi khác !"
Thẩm Dục Lâu nhiều với cô nữa, cúp máy.
Những bông hoa ly trắng đặt mộ, Thẩm Dục Lâu quỳ xuống.