Tư Độ một lúc, tiếng thở đều đều của cô mở mắt .
Làm ngủ ... thể ngủ ?
Phần căng cứng như đeo tạ sắt.
Đôi mắt đen ngập tràn d.ụ.c vọng chằm chằm chiếc giường lớn, nơi cô gái nhỏ bé chỉ chiếm một góc nhỏ, dường như cô cố ý chừa gian rộng rãi cho .
Cô nghiêng giường.
Màn đêm phủ lên làn da trắng nõn của cô, dây váy ngủ tuột xuống cánh tay, cô vô thức trở khiến cổ áo mở , để lộ đường cong mềm mại.
Chiếc chăn chỉ che đến eo, đôi môi đào hé mở như chờ đón một nụ hôn nhẹ nhàng.
Tư Độ cảm thấy bộ phận nào đó đau nhức bật ngoài.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi lất phất.
Anh ép ... nhắm mắt .
Đêm dài vô tận.
...
Sáng hôm , Tư Độ đưa Khương Bảo Lê đến đoàn nhạc.
Quầng thâm mắt lộ rõ.
Anh đặt một tay lên vô lăng, cạo râu, trông bụi bặm nhưng vẫn trai vô đối.
"Đến ."
Khi xuống xe, Khương Bảo Lê đột nhiên vươn tay véo má : "Sao trông mệt mỏi thế, tối qua ngủ ?"
Tư Độ né tránh, vẻ mặt đen sì.
Không chỉ ngủ , gần như thức trắng đêm.
Anh lắng tiếng cô trở giường, đếm nhịp thở đều đặn của cô, đến khi rạng đông mới chợp mắt một chút.
Giấc ngủ chập chờn đầy một tiếng, trong mơ là cô, cổ áo cô mở , đôi môi hé mở, cơ thể run rẩy ...
Cực hình.
"Anh bệnh chứ? Sắc mặt tệ quá." Khương Bảo Lê tiến gần hơn.
Mùi hương cam ngọt từ thở cô khiến Tư Độ càng cứng đờ: "Em sắp trễ giờ ."
"Sao lạnh lùng thế?" Khương Bảo Lê bĩu môi hài lòng: "Em gì ?"
"Không ."
"Vậy thể dịu dàng hơn chút ?"
Tư Độ đầu , đôi mắt đen thăm thẳm thấy đáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-281.html.]
Anh phụ nữ mặt, lồng n.g.ự.c trào dâng một thôi thúc gần như mãnh liệt. Anh nghiền nát cô nuốt chửng bụng, để cô hòa tan m.á.u thịt ...
Như thế cô sẽ bao giờ rời , cũng dùng ánh mắt ngây thơ tàn nhẫn nữa...
Anh yêu cô thế nào cho đủ.
Dù thế nào... cũng đủ.
"Lê." Anh đột nhiên lên tiếng: "Em rời bỏ nữa ?"
"Tại em rời bỏ ?" Khương Bảo Lê ngơ ngác.
"Anh ."
"Anh nghĩ lung tung gì ?"
Tư Độ cảm thấy sắp bệnh .
Ánh mắt đen kịt... nhuốm những khát khao tột cùng.
Anh chằm chằm cô như một... tên biến thái cỡ lớn.
"C.h.ế.t tiệt! Em đây! Tạm biệt!"
Khương Bảo Lê vội vàng tháo dây an , chuồn mất.
Nếu cô chạy ngay, sợ rằng sẽ nhốt chơi trò giam cầm mất.
Bạn trai lúc nào cũng tỏa cảm giác âm u khó tả, giờ???
...
Buổi sáng, Thẩm Dục Lâu sắp xếp bó hoa ly trắng gói bằng giấy đen trắng, bộ vest đen trang trọng chuẩn ngoài.
Vừa tới cửa, nhận điện thoại của Kiều Mộc Ân:
"Anh Dục Lâu, hôm nay nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng Isabella của Leternel Couture Milan đến cửa hàng váy cưới của chúng đấy. Lịch thử váy dời lên sáng nay. Dù thế nào thì hôm nay cũng bỏ hết cuộc họp, công việc, khách hàng... thử váy với em. Chúng cần gặp trực tiếp Isabella để cô sửa váy cho em."
Thẩm Dục Lâu dừng bước, xe Rolls-Royce: "Hôm nay ."
Mê Truyện Dịch
"Hả, tại ?" Giọng cô lộ rõ vẻ thất vọng.
"Hôm nay... là ngày giỗ của , đến nghĩa trang Nam Giao."
Hàng năm đều , ngoại lệ.
"À, là ngày giỗ của dì , đừng buồn nhé."
"Ừ, váy cưới thể đợi thêm vài ngày nữa, cũng nhất thiết gặp nhà thiết kế . Váy cưới của chúng thiết kế xong từ lâu ."
Thẩm Dục Lâu thấy lời an ủi của cô , câu "Em thăm cùng " trào lên cổ họng.
"... Isabella khó gặp mà. Đây là đám cưới thế kỷ của chúng , em mặc chiếc váy nhất, hảo nhất..."
Kiều Mộc Ân nũng nịu: "Hôm nay chúng cùng quyết định váy cưới, ngày mai em sẽ tảo mộ cùng , ? Isabella chỉ ở cảng đảo một ngày thôi, ngày mai cô sẽ về Milan. Sớm một ngày muộn một ngày, em tin dì sẽ trách . Đám cưới quan trọng hơn mà."