Nhớ cô, nhớ cô, nhớ điên lên ...
"C.h.ế.t tiệt."
Tư Độ bực bội cởi găng tay cao su trắng, cởi áo blouse, bước khỏi phòng khử trùng.
Trong hành lang vắng lặng, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Ánh lửa đỏ rực bùng lên tắt ngúm môi .
Tư Độ ngửa đầu nhả làn khói trắng, gáy tựa bức tường gạch men lạnh lẽo.
Đầu óc trống rỗng, nhưng trống rỗng nổi.
Hôm nay cô mặc chiếc váy xanh nhạt, lắm.
đáng sợ là, giờ chỉ nghĩ đến cảnh cởi bỏ chiếc váy đó.
Anh nhét miệng cô, thấy cô , thô bạo...
Tư Độ hít thở sâu, nhắm mắt , đè nén những ý nghĩ biến thái trong đầu.
Cảm giác tội dâng trào, siết chặt nắm đấm...
Gió lớn thổi bay vài sợi tóc mai trán , trời sắp mưa .
Anh đang nhớ cô thì cô gọi điện tới, giọng cô mềm mại, êm tai vô cùng.
Anh thậm chí thể tưởng tượng cảnh cô tắm xong, dài giường như một con mèo, lười biếng lật , cuộn tròn gọi điện cho .
Cô càng mềm mại, càng cứng đờ...
"Chưa ngủ ?" Anh hỏi.
"Anh cũng ngủ mà."
"Anh đang ở phòng thí nghiệm."
"?"
"Ban ngày lười, tối đợi dữ liệu."
"Anh mà cũng lười biếng ?" Khương Bảo Lê với giọng khó tin: "Bình thường lười biếng thì sẽ gì ?"
Anh điều chỉnh tư thế , áp điện thoại sát tai hơn, cúi khe hở giữa những viên gạch:
"Nhớ em."
"Eo~~ sến súa." Cô kéo dài giọng tỏ vẻ chê bai.
Tư Độ rõ cô đang khúc khích.
"Nạp quá nhiều đường, da dễ oxy hóa lắm đó!" Cô .
" , cần kiểm soát."
"Ngoài nhớ em thì ? Trước đây lười biếng thì gì?"
"Trước đây lười."
"Ồ, em ảnh hưởng công việc của , giờ?" Cô trêu .
"Vậy đành bỏ việc thôi." Khóe miệng Tư Độ nhếch lên, do dự mấy giây mới kín đáo hỏi: "Chủ nhân, thể nuôi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-278.html.]
Thực , giỏi những lời như .
Tai nóng bừng lên, cảm giác tê rần lan từ gáy xuống sống lưng.
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê đón nhận, cô nhanh chóng đồng ý, giọng giấu nổi sự vui sướng: "Em thể nha. Vậy thể ngoan ngoãn ở nhà đợi em về như chú cún con ? Phải vẫy đuôi điên cuồng để em vui đó."
Gần nửa phút trôi qua, Khương Bảo Lê thấy hồi âm.
"Ơ~ gì?"
"Anh đang suy nghĩ."
"Hả?"
Tư Độ thực sự đặt tình huống đó, suy nghĩ một lúc, cảm nhận thử...
Hình như... cũng là .
Anh bao giờ nghĩ là kẻ cuồng công việc, nhất định ngày ngày bôn ba, nhất định đạt mục tiêu gì đó như Thẩm Dục Lâu.
Hoàn .
Công việc của gia tộc, Tư Độ buộc tiếp quản, , mà thì đến đỉnh cao mới .
Đó là tính cách của , sở thích.
Anh khá hứng thú với công việc ở phòng thí nghiệm... đây quên ăn quên ngủ vì nghiên cứu thể giúp quên nhiều đau khổ, g.i.ế.c thời gian cho cuộc sống vô nghĩa .
Giờ đây, cuộc sống của ý nghĩa .
Vì , thể chấp nhận đề xuất của Khương Bảo Lê.
Thậm chí, còn chút mong đợi.
"Ngủ sớm ." Tư Độ đầu phòng thí nghiệm, dữ liệu mẫu máy tính hiển thị xong: "Ngủ ngon."
"Khi nào về?"
"Có lẽ nửa đêm, xong việc ." Anh luôn ghét sự chậm trễ.
"Ừ, em phiền nữa, nhanh về ngủ nhé."
"Ừ."
Sau khi tắt máy, Tư Độ bước phòng khử trùng, phòng thí nghiệm.
Như một... cơn nghiện.
Một cuộc gọi cũng đủ khiến phấn chấn, tập trung việc thêm một lúc.
Lâu liên lạc, gặp cô, phản ứng cai nghiện sẽ vô cùng dữ dội.
Suốt ba năm qua, mỗi ngày đều như một cơn nghiện thể cai, khó chịu c.h.ế.t.
Tư Độ việc đến tận 1 giờ sáng mới thành báo cáo dữ liệu, đầu óc căng thẳng thời gian dài việc trí não cao độ.
Lúc mới phát hiện bên ngoài mưa như trút nước.
Anh vội nhấn công tắc tường.
Ánh đèn trong phòng thí nghiệm tắt ngấm, một tia chớp trắng x.é to.ạc màn đêm.
Sấm rền vang dội.