“Thế… lo lắng cho sự an của em nên mới đến tìm em ?” Khương Bảo Lê tủm tỉm đến bên nghiêng đầu .
“Loại cáo già như ông sẽ để em thấy bộ mặt thật của . Anh cảnh cáo em, đừng tiếp tục qua với ông nữa.”
“Anh còn cái gì mà cùng sống cùng c.h.ế.t nữa, vẻ thật sự lo lắng cho em đấy nhỉ!”
“…”
Tư Độ hùa theo ý của cô, chỉ lạnh lùng bước ngoài: “Sau sẽ quản em nữa.”
“Hình như chú Đàm vẫn xa. Dù ông cũng hứa mời em ăn bữa tối đắt tiền, , thì em sẽ tìm ông .”
Tư Độ nổi cáu, nắm tay cô ép cô tường.
“Khương Bảo Lê, cảnh cáo em cuối. Đừng tiếp tục qua với ông nữa.”
Khương Bảo Lê yết hầu gợi cảm của , đột nhiên giơ tay lên bóp. Rồi cô áp sát , khe khẽ hỏi: “Tư Độ, những năm em , cô gái nào… chạm chỗ ?”
“…”
Hỏi gà đáp vịt, chuyện ăn nhập gì cả.
Anh với cô nữa.
“Được .”
Khương Bảo Lê cũng dám trêu quá. Thấy sắp nổi giận, cô vội vàng kể cho về cuộc gặp gỡ tình cờ với Đàm Ngự Sơn, bao gồm ông cứu cô ở quán bar, và việc ông nhờ cô giúp mẫu AI cho con gái.
“Ban đầu em tưởng ông chỉ là một doanh nhân bình thường, dù ở cảng đảo cũng thiếu đại gia giàu , thật ngờ ông là Đàm Ngự Sơn nổi tiếng.” Cô buông tay véo cổ lùi hai bước: “Nếu ông là đối thủ đội trời chung với thương trường thì em qua thiết với ông .”
Tư Độ cảm thấy cổ họng trống rỗng.
ấm từ lòng bàn tay cô vẫn còn vương vấn…
Trước mặt , cô hiếm khi ngoan ngoãn như .
Ít nhất, trong thời gian ngắn ngủi họ từng ở bên , cô luôn là bướng bỉnh.
Đột nhiên, Tư Độ nghĩ đến Thẩm Dục Lâu.
Lúc cô thích Thẩm Dục Lâu, cô cũng ngoan ngoãn như ?
Anh ghen tị.
Nếu cô thích Thẩm Dục Lâu thì mấy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-268.html.]
“Anh đang nghĩ gì ?” Khương Bảo Lê nghiêng đầu : “Anh vẫn còn giận ? Em thật sự ông là Đàm Ngự Sơn mà.”
“Em… sẵn sàng gặp ông nữa vì ư?”
Nhận giọng điệu của Tư Độ dịu , Khương Bảo Lê vội vàng tiến lên một bước, đảm bảo với : “Tất nhiên, em và ông vốn chỉ quen xã giao thôi, hơn nữa ông còn hiềm khích với , em chắc chắn sẽ về phía mà. Không chút nghi ngờ, chút do dự…”
Mê Truyện Dịch
Dù vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng rõ ràng ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
“Tư Độ, thể… mời em ăn tối ? Em đói quá.” Cô xoa bụng: “Đại gia định mời em ăn một bữa thịnh soạn , đền cho em một bữa trò chứ.”
“Muốn ăn gì?”
“Đồ Nhật!” Khương Bảo Lê lập tức đề xuất: “Loại gian riêng tư, khí lãng mạn, còn phòng riêng…”
“…”
“Em gì?”
“Em…”
Rất nhớ .
Cô dám , chỉ nhịn : “Chỉ ăn một bữa tối yên tĩnh với bạn trai cũ thôi.”
Khương Bảo Lê chui chiếc Maybach đen của Tư Độ, vẫn là mùi hương gỗ nhẹ nhàng quen thuộc với cô.
Cô nghiêng đầu về phía ghế lái, tươi rói: "Chú Hoàng, lâu lắm gặp, chú vẫn khỏe chứ?"
"Cô Khương, lâu lắm gặp." Lão Hoàng thấy cô cũng vui.
Khương Bảo Lê bất ngờ chồm về phía : "Chú Hoàng ơiiii~"
Giọng cô kéo dài: "Tư Độ để cô gái nào khác lên chiếc xe ? Chú thật đấy, dối ."
"Ách..." Lão Hoàng liếc vẻ mặt lạnh tanh của Tư Độ qua gương chiếu hậu, lập tức khẳng định: "Chưa, tuyệt đối !"
"Nói dối, còn cho Aria lên xe mà."
"Cô cô Tư ?" Lão Hoàng lau mồ hôi: "Ơ, cô là con gái của Tư Mạc Trì..."
Tư Độ trầm giọng ngắt lời: "Nhiều chuyện."
Lão Hoàng lập tức im bặt, dám thêm một lời nào nữa.
Khương Bảo Lê nhanh trí bắt từ khóa trong câu của ông , mắt sáng lên: "Cô Tư? Thì cô họ Tư ? Cháu cứ tưởng cô họ An! Vậy cô là con gái Tư Mạc Trì, ?"