Thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
Toàn bộ nhà hàng trang trí theo tông màu tối, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ từ cao rọi xuống như những vì rơi xuống nhân gian.
Hầu hết đàn ông đều mặc vest, còn phụ nữ thì mặc váy hội thanh lịch.
Đàm Ngự Sơn chỉ mặc một chiếc áo dài tay bình thường, nhưng đại gia khí chất của đại gia, dù ông mặc gì cũng chẳng lạc lõng.
Có lẽ đây chính là sự lợi hại của thành công.
Không cần hòa nhập với môi trường, mà là môi trường hòa nhập với họ.
Hai bước , lập tức ba nhân viên phục vụ tiến đến, kính cẩn dẫn đường cho Đàm Ngự Sơn.
“Ngài Đàm, chúng chuẩn sẵn phòng riêng cho ngài.”
Khương Bảo Lê theo Đàm Ngự Sơn, ngờ hai rẽ hành lang thì đụng mặt Tư Độ.
Ánh mắt đàn ông sâu như hồ nước mùa thu, ngũ quan sắc sảo, phong thái… lạnh lùng kiêu ngạo.
Anh thẳng đến, rằng kéo Khương Bảo Lê về phía .
Khương Bảo Lê lập tức giãy , nhưng tay như móng đại bàng, nắm chặt cô buông.
“Tư Độ!”
“Anh gì ?”
Tư Độ liếc cô, hạ giọng: “Có chuyện tìm em, ngoan một chút.”
Những vệ sĩ trướng Đàm Ngự Sơn lập tức tiến lên, vây quanh Tư Độ, chỉ chờ lệnh là tay.
Bầu khí bỗng căng như dây đàn.
Đàm Ngự Sơn gì cả, chỉ trai trẻ thản nhiên nở nụ .
“Tiểu tổng giám đốc Tư, ý của là gì?”
Tư Độ hề khách sáo, lạnh lùng : “Trên thương trường hiềm khích gì, ngài Đàm cứ việc nhắm , động bên cạnh , là ý gì?”
“Không , Tư Độ, hiểu lầm …”
Khương Bảo Lê vội vàng giải thích, nhưng cắt ngang một cách hung hăng: “Im miệng, lát nữa tính sổ em .”
Mê Truyện Dịch
“…”
Hung dữ quá.
Đàm Ngự Sơn ngước , ánh mắt lướt qua Tư Độ và Khương Bảo Lê dừng ở hai bàn tay đang nắm chặt lấy .
Ông hề tức giận, ngược , khóe môi còn nở một nụ đầy ý vị: “Cậu và cô Khương quen ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-267.html.]
Tư Độ trầm giọng : “Không quen lắm, nhưng cô là bạn của .”
“Bạn của nhiều lắm nhỉ?” Đàm Ngự Sơn trêu chọc.
“Chuyện liên quan đến ông.” Mặt Tư Độ lạnh như băng: “Đàm Ngự Sơn, khách sáo. Nói để ông rõ, ông dám động cô thì dám động ông.”
“Cậu động thế nào đây? con cái, điểm yếu, còn …” Ông sang Khương Bảo Lê với ánh mắt sâu xa: “Thứ để ý… còn nhiều lắm.”
“Vậy ông thử xem.” Tư Độ với vẻ mặt vô cảm: “ ngại… kéo ông c.h.ế.t chung .”
Anh đùa chút nào.
Mức độ liều mạng của , Khương Bảo Lê chứng kiến.
“Làm gì mà c.h.ế.t chóc thế.” Khương Bảo Lê nhíu mày, bực bội : “Em và chú Đàm là bạn mà.”
“Im miệng.”
“…”
Đàm Ngự Sơn thấy Tư Độ như kẻ thù, mà tâm trạng dường như còn khá nữa. Ông với Khương Bảo Lê: “Cháu dỗ bạn của cháu , bạn vẻ căng thẳng. Hôm nay tiện, hẹn ngày khác chú sẽ mời cháu ăn một bữa thật đắt nhé.”
Khương Bảo Lê cũng áy náy nên gật đầu đồng ý.
Đàm Ngự Sơn lên xe, A Huy nhịn mà : “Ông chủ, tên nhóc họ Tư vô lễ quá, đúng là ngạo mạn. Có cần dạy bài học tôn trọng lớn ?”
Đàm Ngự Sơn xua tay, giọng điệu thoải mái: “Chuyện của bọn trẻ, quản gì.”
A Huy ngớ : “???”
Khoan dung thế cơ ?
…
Tư Độ kéo Khương Bảo Lê phòng riêng, đóng sầm cửa .
Cuối cùng Khương Bảo Lê cũng giãy : “Đau quá, Tư Độ!”
Tư Độ buông tay, ánh mắt đen kịt cô: “Em ông là ai ?”
“Biết chứ. Ông là bạn em, tên là Đàm Việt.”
“Bạn em? Một đàn ông trung niên? Em quen rộng rãi nhỉ…” Anh châm chọc.
Khương Bảo Lê tức giận, xoa cổ tay : “Hôm nay cố ý đến tìm em ?”
Tư Độ tránh ánh mắt của cô, đến cạnh cửa sổ, đàn ông đang lên xe rời …
“Tên thời trẻ của Đàm Ngự Sơn là Đàm Việt. Lần ở Hawaii, cử đến ám sát , dù bằng chứng, nhưng nghi ngờ là ông .”