Bẫy Tình Độc Chiếm - Chương 266: .

Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:35:16
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đàn ông vẫn lay chuyển, đó khéo léo điều chỉnh dây đàn cho cô, đó đặt đàn hộp để bên cạnh cửa.

 

“Vậy cô thể tự với ngài Đàm. xin phép lui , tạm biệt.”

 

Nói xong, đàn ông cúi chào rời .

 

“…”

 

Khương Bảo Lê đành mang hộp đàn nhà.

 

cây đàn, lòng… vô cùng ngứa ngáy.

 

Cuối cùng, thứ mười cố gắng phớt lờ cây violin quý giá thất bại, cô nhịn mà cầm nó lên, khẽ kéo thử.

 

Quả là danh phẩm của bậc thầy, cảm giác cầm cây violin trong tay khác biệt, nhẹ tênh!

 

Không , nghĩ gì , món quà quý giá như thế cũng dám nhận ?

 

C.h.ế.t mất!

 

Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Đàm Ngự Sơn.

 

“Nhận quà ?” Dường như ông đoán cô sẽ gọi: “Thích ?”

 

“Chú Đàm, món quà quá quý giá, cháu dám nhận.” Sau gặp thứ hai cuộc trò chuyện mật và cởi mở, quan hệ giữa Khương Bảo Lê và Đàm Ngự Sơn gần gũi hơn nhiều, chuyện cũng còn quá nhiều e ngại, giống như đôi bạn khác tuổi : “Chú mau cho đến mang nó , để cháu thấy thì ngứa ngáy tay chân lắm, mà cháu dám chạm .”

 

Đàm Ngự Sơn ở đầu dây bên khẽ, giọng ôn hòa: “Sao dám chạm , tặng cho cháu mà.”

 

“Chú định b.a.o n.u.ô.i cháu đấy chứ? Tặng món quà quý giá như … Cháu , cửa , cháu thích khác , cháu cũng thiếu tiền.”

 

“Con nhóc thối…” Đàm Ngự Sơn vui mắng cô: “Chú hứng thú với mấy cô nhóc còn búng sữa như cháu .”

 

“Vậy ý chú là gì?”

 

“Chú việc nhờ cháu giúp, nếu cháu nhận thì chú cũng ngại mở lời.”

 

“Có gì mà ngại, chú cứ .”

 

“Cháu đồng ý nhận chú mới .”

 

“Vậy chú đừng nữa.”

 

“…”

Mê Truyện Dịch

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-266.html.]

Đàm Ngự Sơn thật sự với cô: “Chú dùng ảnh lúc nhỏ của con gái chú để tạo AI hình ảnh- giọng trưởng thành. Kỹ thuật viên với chú là cần một mẫu cùng độ tuổi để dựng, cháu phù hợp nên chú nhờ cháu mẫu.”

 

“Được thôi.” Khương Bảo Lê lập tức đồng ý: “Không vấn đề gì. Cháu thể giúp, nhưng cây violin quý giá như thì thôi…”

 

“Thật lòng mà , món quà chẳng đáng là bao, chỉ là một món quà nhỏ thôi. Còn việc cháu giúp đỡ mới quý giá. Cháu coi đó là chuyện nhỏ, nhưng với chú, nó ý nghĩa lớn. Cháu xem, giá trị giữa hai quả thật sự khác biệt. Nếu cháu nỡ lòng từ chối thì chú chẳng còn mặt mũi nào mà nhờ vả nữa.”

 

Khương Bảo Lê nhất thời gì.

 

Quả nhiên là đại gia, chuyện khéo léo khiến cô thể chối từ.

 

“Được , nhưng chú cần giúp đỡ thì đừng tặng quà nữa nha.”

 

“Được, chú hứa.”

 

Hôm buổi biểu diễn. Buổi chiều, Khương Bảo Lê đến studio như hẹn.

 

Nhân viên dán lên cô mấy chục cái cảm biến chuyển động, yêu cầu cô thực hiện các động tác chỉ định, cũng ghi âm giọng của cô.

 

Buổi kéo dài đến tối, Đàm Ngự Sơn đích đến, đợi Khương Bảo Lê khỏi studio.

 

Nhân viên với Đàm Ngự Sơn, động tác và âm thanh ghi xong, tiếp theo là tổng hợp kỹ thuật, hai tuần nữa sẽ xong.

 

Đàm Ngự Sơn gật đầu, đó với Khương Bảo Lê: “Vất vả , nếu cháu bận thì chú mời cháu ăn tối nhé. Cháu ăn gì?”

 

Khương Bảo Lê việc cả buổi chiều nên đói bụng. Cô suy nghĩ một chút đáp: “Hải sản Nhật ạ.”

 

“Cháu thích ăn đồ Nhật ?”

 

“Cũng hẳn, chủ yếu là nó đắt. Đại gia mời ăn thì đương nhiên cháu chọn món đắt .”

 

Nụ nơi khóe mắt của Đàm Ngự Sơn thể nào giấu .

 

Biểu cảm đầy yêu thương khiến cả những vệ sĩ bên cạnh thấy cũng rùng

 

Họ bao giờ thấy ông như

 

“Cháu ăn món đắt tiền, chú dẫn cháu đến nhà hàng Umber 3 Michelin.”

 

“Tốt quá, cháu xin phép.”

 

Đàm Ngự Sơn đích mở cửa xe cho Khương Bảo Lê, tay che phía cửa xe mời cô .

 

Họ đến nhà hàng Umber tầng cao nhất của khách sạn Casli.

Loading...