Tất cả… đều quá muộn.
Khương Bảo Lê nghiến răng, bóng dáng ngoài lều.
“Thẩm Dục Lâu, hai chúng … đều thể đầu nữa.”
“Em mang ơn chăm sóc em những năm qua, thế nên, chúng chỉ thể nhà.”
…
Sáng hôm , Khương Bảo Lê Thẩm Gia Thanh gọi dậy.
“Chị! Chị dậy mau lên!”
Cô mở mắt, thấy bé đang xổm mặt. Cô vội kéo túi ngủ , xoa má Thẩm Gia Thanh: “Thằng nhóc , phép phòng con gái khi đồng ý! Không hiểu ?”
“Bất đắc dĩ thôi!” Thẩm Gia Thanh vội: “Sáng nay em thả máy bay lái, nhưng thao tác , máy rơi xuống hồ . Anh hai lặn xuống tìm giúp em, trông đáng sợ lắm. Nghe bơi dễ c.h.ế.t đuối, em bảo lên mà chịu…”
“Anh điên ?”
Khương Bảo Lê vội vàng chui khỏi túi ngủ, mặc vội chiếc áo khoác chạy khỏi lều.
Từ xa, Thẩm Dục Lâu đang lặn nước. Anh thiết lặn nên chỉ thể nín thở, lặn xuống và mò mẫm nước.
Trông nguy hiểm!
Nếu rong rêu quấn chân, Khương Bảo Lê bơi cũng cứu !
“Thẩm Dục Lâu, lên ngay.” Khương Bảo Lê hét lớn về phía mặt hồ: “Một cái máy bay lái thôi mà, đáng ? Anh là đứa trẻ mười mấy tuổi ? Sao hành động liều lĩnh như ?”
Thẩm Dục Lâu như thấy, tiếp tục lặn xuống.
Mười phút , cuối cùng cũng vớt máy bay lái của Thẩm Gia Thanh lên.
Thẩm Gia Thanh tái mét mặt mày chạy đến: “Anh, em lo c.h.ế.t !”
“Không .”
Anh đến bờ, định nhặt quần áo mặc , nào ngờ Khương Bảo Lê túm lấy đống đồ đó ném mạnh : “Tìm cái máy bay lái gì? Anh thiếu chút tiền đó chắc? Mua cái mới là mà! Cứ tự lặn xuống tìm gì? Rơi xuống nước cũng hỏng thôi, tìm lên cũng bay nữa !”
“Ảnh bên trong kịp chuyển .” Thẩm Dục Lâu lắc nước khỏi máy bay lái: “Tìm chuyên môn khôi phục , chắc .”
“Mấy tấm ảnh quan trọng hơn mạng sống ?”
Thẩm Dục Lâu ngẩng gương mặt ướt nhẹp lên, cô.
Những giọt nước từ sợi tóc rơi xuống lã chã, làn da càng trở nên tái nhợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-265.html.]
Quan trọng hơn mạng sống ?
Anh thể trả lời.
*
Hai ngày , Thẩm Gia Thanh đăng mấy trăm tấm ảnh chụp lúc cắm trại nhóm nhỏ chỉ cô, Thẩm Dục Lâu và .
JJ: “Khôi phục xong ?”
Gia Thanh: “Vâng, máy bay lái hỏng , nhưng hai thuê chuyên gia khôi phục bộ ảnh. Chị chọn tấm chị thích .”
Khương Bảo Lê chọn vài tấm ảnh chụp chung với Thẩm Gia Thanh lưu album.
Trong mấy trăm tấm ảnh, ít khoảnh khắc cô chụp lén, ảnh cô đang hái hoa bên hồ, ảnh thì đang thẫn thờ xa xăm, ảnh thì chụp nghiêng lúc ngắm đêm…
JJ: “@Jia, chụp tệ.”
Gia Thanh: “À, ảnh của chị đều do hai chụp đấy.”
Tin nhắn gửi đầy mười giây thu hồi nhanh chóng, sửa thành: “Hihi.”
Khương Bảo Lê kịp suy nghĩ nhiều thấy tiếng gõ cửa.
Cô vội mở cửa, bên ngoài là một đàn ông mặc vest, tay cầm một món quà đóng gói màu đen, lịch sự đưa đến mặt cô.
Khương Bảo Lê: ?
Người đàn ông mỉm , tay đeo găng trắng cẩn thận mở gói quà .
Một cây violin thủ công từ Ý quý giá hiện mắt cô, khiến tim cô đập liên hồi.
Mê Truyện Dịch
Màu gỗ nâu sẫm, vân gỗ mịn và đều, phần đầu đàn chạm khắc vô cùng tinh xảo và mắt.
Khương Bảo Lê nhận cây đàn .
Đây là tác phẩm cuối cùng của nghệ nhân nổi tiếng Ý Antonio, một báu vật độc nhất vô nhị thế giới.
Vài tuần , nó bán đấu giá ở Ý với giá hàng triệu đô, trở thành món đồ mà nhiều nghệ sĩ violin mơ ước.
Cô thể tin nổi hỏi : “Đây là…”
“Là món quà ngài Đàm tặng cô.” Người đàn ông mỉm trả lời, giọng điệu đầy kính cẩn.
Trời ạ…
Khương Bảo Lê lập tức từ chối: “Món quá quý giá thế … thể nhận .”