Vì móc mồi giúp nên Khương Bảo Lê quyết định thử cuối. Cô thả cần, tiếp tục câu cá.
Lần cá c.ắ.n câu nhanh, Khương Bảo Lê thấy phao động đậy, lập tức vui mừng. Cô định kéo cần, Thẩm Dục Lâu đặt tay lên mu bàn tay cô.
Tay cô lạnh lẽo, lòng bàn tay ấm áp, cảm giác da tiếp xúc da… rõ ràng.
Anh nắm tay cô, giúp cô kéo cần.
Khương Bảo Lê lập tức buông tay.
Thẩm Dục Lâu biểu lộ cảm xúc gì, kéo cần lên, quả nhiên một con cá nhỏ đang quẫy đuôi.
“Oaa! Cuối cùng cá cũng câu chị !” Thẩm Gia Thanh vỗ tay reo hò.
Khương Bảo Lê vỗ đầu , sửa : “Chị câu cá chứ, cá câu chị.”
“Cũng gần giống thôi.”
“Khác nhiều lắm!”
Trên đường chèo thuyền về, Thẩm Gia Thanh đưa ảnh trong máy bay lái cho Khương Bảo Lê xem.
“Em chụp ảnh chị và câu cá đó. Thế nào? Kỹ thuật của em lắm ?”
Khương Bảo Lê xem qua, đó là cảnh Thẩm Dục Lâu nắm tay cô kéo cần, cả hai đều tươi.
Khương Bảo Lê nhắc nhở : “Không đăng lên mạng đó.”
“Chị đang theo đuổi Tư Độ mà, em hiểu , em sẽ cho ai xem .”
…
Cả buổi chiều, họ câu nhiều cá nhỏ, nhưng cuối cùng đều thả xuống hồ.
Tối ăn thịt nướng, Thẩm Dục Lâu một hết. Khương Bảo Lê và Thẩm Gia Thanh, mỗi một câu “Anh giỏi quá, quá, tuyệt quá” dỗ dành , khiến vui vẻ nướng thịt cho hai ăn.
Như thể cả gia đình trở thời gian thiết, cách như đây.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, lấp đầy bầu trời, Thẩm Gia Thanh đột nhiên : “Không biến thành ngôi trời ?”
Thẩm Dục Lâu đang cầm kẹp nướng thịt, thì khựng .
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê tinh ý nhận điều đó, cả vẻ mặt tự nhiên của nữa…
Cô an ủi Thẩm Gia Thanh: “Mẹ sẽ luôn ở trời dõi theo em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-264.html.]
“Vâng…”
Thẩm Dục Lâu ăn mấy, chỉ nướng thịt cho Khương Bảo Lê và Thẩm Gia Thanh ăn no. Thẩm Gia Thanh chơi cả ngày mệt mỏi nên sớm ngủ say trong lều.
Thẩm Dục Lâu trằn trọc ngủ , khỏi lều, đến cửa lều đơn của Khương Bảo Lê.
“Bé Lê, ?”
“Không tiện.” Khương Bảo Lê cũng ngủ , nhưng cô từ chối.
“Vậy ở cửa một lát.”
Cô trả lời, mở mắt thấy bóng dáng cô đơn ngoài cửa.
Đối với , tất cả sự ấm áp, hạnh phúc, vui vẻ… đều như lâu đài mây, thứ quá đỗi hư ảo.
Yêu và hận, sống và c.h.ế.t, mới là hiện thực sắt đá của cuộc sống.
“Bé Lê, em nghĩ sai ?”
“Anh chuyện nào?”
“Tất cả, thứ .” Giọng thật bất lực: “Bất chấp tất cả để leo lên, đạt thứ .”
“Làm gì đúng sai.”
Khương Bảo Lê trở , nhắm mắt : “Em cũng nghĩ sang Anh là sai, nhưng những gì mất, là mất … dù đuổi theo cũng lấy .”
Thẩm Dục Lâu ý tứ ẩn sâu trong lời của cô, lòng càng đau như kim châm: “Đã đuổi theo , đầu ?”
“Thẩm Dục Lâu, em cái gì?” Khương Bảo Lê đột nhiên giận dữ dậy: “Người chỉ lao lên phía khi còn đường lui, khi lùi bước là vực thẳm! Năm giác ngộ điều nên mới đẩy em . Giờ bảo em đầu ? Em chỉ thấy một đống đổ nát và m.á.u me từ những nhát d.a.o đ.â.m lưng em thôi.”
Bóng dáng Thẩm Dục Lâu ánh trăng mờ ảo chút yếu đuối.
Một sai lầm thể sửa chữa …
Khương Bảo Lê ngày đêm tự trách bản năm đó, tại tin Tư Độ hơn một chút, nếu năm đó cô quá cứng đầu, chuyện tử tế với thì để cô .
Cô cũng sẽ mang theo sự hận thù của dành cho cô… mà rời .
Mỗi nghĩ đến, Khương Bảo Lê đều hối hận đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t bản .
Anh quan trọng, quan trọng, quan trọng, nỗi đau mất mát vượt xa khả năng chịu đựng của cô gấp ngàn .