Ông Khương Bảo Lê, mỉm ôn hòa: "Đến ."
Giống như một bậc cha chú hiền từ.
Khương Bảo Lê cũng nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ xã giao lên, mỉm đối diện: "Không ngờ chú Đàm thật sự đến xem buổi biểu diễn của cháu."
"Chú thường hòa nhạc. Gần đây cháu biểu diễn nhiều, bạn bè xung quanh chú đều xem và hết lời khen ngợi. Cháu đúng là ngôi nhỏ của cảng đảo , giỏi lắm."
Dù những lời đó đều mang tính xã giao, nhưng Khương Bảo Lê hề một chút tâng bốc nào trong giọng điệu của ông.
Mê Truyện Dịch
Ngược , Khương Bảo Lê còn cảm nhận ... một chút tự hào?
Cảm giác thật kỳ lạ.
lúc , Đàm Ngự Sơn giơ tay hiệu. Cửa phòng mở , vài đẩy chiếc xe đẩy bằng bạc trong.
Trên xe chất đầy các loại trái cây nhiệt đới, nào là vải, xoài, măng cụt, và mấy quả sầu riêng to đùng. Tất cả đều cắt gọt sẵn, hương thơm ngào ngạt.
"Nếm thử , trái cây tươi vận chuyển từ Đông Nam Á về đấy."
Hả?
Người mời cô đến chỉ để ăn trái cây ?
Khương Bảo Lê cũng khách sáo, dùng tăm xiên một miếng măng cụt trắng muốt bóc vỏ.
Vị ngọt thanh lập tức lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Đàm Ngự Sơn cô bằng ánh mắt trìu mến.
Ông nhớ, hồi nhỏ, cô thích ăn trái cây, lúc nào cũng líu lo đòi bóc măng cụt cho .
Nhìn gương mặt sống động của cô bây giờ, trái tim Đàm Ngự Sơn như tan chảy.
Tình yêu của bố dành cho con cái dường như đến từ bản năng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-259.html.]
Dù Đàm Ngự Sơn chỉ mới gặp cô thứ hai, trái tim ông trào dâng tình yêu thương mãnh liệt.
Ông dựa sofa, tư thế thoải mái vô cùng, nhưng ánh mắt bao giờ rời khỏi cô.
"Chú thích buổi biểu diễn của cháu, đặc biệt là bản “Ánh Trăng”, cách cháu truyền tải cảm xúc... sâu sắc."
Khương Bảo Lê bất ngờ: "Chú cũng am hiểu âm nhạc ạ?"
Đàm Ngự Sơn khẽ , lắc đầu: "Không, nhưng chú thể cảm nhận , trong âm nhạc của cháu ẩn chứa những câu chuyện."
Ông ngừng , khéo léo dẫn dắt câu chuyện theo hướng mong : "Bố cháu nuôi dạy cháu , thật đáng ngưỡng mộ. Chú cũng ước một cô con gái xuất sắc như cháu."
Khương Bảo Lê khựng , đặt miếng măng cụt xuống: "Cháu bố cháu là ai. Từ nhỏ cháu tự bươn chải, gặp trai cháu. Anh đưa cháu rời khỏi làng chài và cho cháu một cuộc sống mới, thế nên cháu mới ngày hôm nay."
Trái tim Đàm Ngự Sơn thắt , ông vội hỏi: "Vậy cháu... tò mò về bố ? Có họ... còn sống , là thế nào? Nếu họ tìm đến cháu, cháu... nhận họ ?"
Không ngờ, Khương Bảo Lê thản nhiên đáp: "Tìm họ gì? Đã bỏ rơi cháu thì thôi. Cháu chẳng hứng thú tìm họ, cũng chẳng giờ họ ."
Sắc mặt Đàm Ngự Sơn… chợt tái .
"Có lẽ... bố cháu nỗi khổ riêng. Có thể họ bất đắc dĩ mới để cháu... bơ vơ một suốt nhiều năm như . Có thể họ ép buộc...?" Ông nén giọng, thăm dò.
"Những kẻ bố mà bảo vệ nổi con thì tư cách gì bố ." Ánh mắt Khương Bảo Lê lạnh băng khi nhớ chuyện quá khứ: "Cho dù... họ gửi cháu cho khác nuôi, cháu còn ơn họ hơn bây giờ... , khi còn nhỏ, mỗi đ.á.n.h đập, bắt nạt, thêm một vết sẹo, cháu đều nghĩ... giá mà tỉnh dậy bố đến đón, cháu sẽ tha thứ cho họ, sẽ trở thành đứa trẻ ngoan nhất thế giới... khi mở mắt , thứ cháu đối mặt vẫn là… đủ ăn, đủ mặc…"
Ánh mắt Đàm Ngự Sơn rưng rưng.
Ông cúi đầu châm một điếu xì gà, bàn tay run rẩy.
Sợ khói t.h.u.ố.c cô khó chịu, ông chỉ hút vài vội vã dập tắt.
"Phải... cháu đúng. Bố bảo vệ con … thì xứng bố . Cháu tha thứ cho họ... là... điều dễ hiểu."
Khương Bảo Lê tò mò ông: "Chú Đàm, chú thế? Trông như sắp ?"
"Chú... ." Ông lấy khăn lau khóe mắt: "Chú chỉ nhớ đến con gái . Có lẽ… con bé cũng nghĩ như cháu nếu còn sống."