Cuối cùng, Khương Bảo Lê nhéo cặp má mũm mĩm của Thẩm Gia Thanh: "Sinh nhật em, chị nhất định sẽ xin nghỉ để chơi cùng em."
"Yeah! Chị nhất!"
Thẩm Gia Thanh vui mừng nhảy cẫng lên, vòng tại chỗ, suýt nữa thì ngã, Thẩm Dục Lâu vội đỡ lấy: "Cẩn thận, đừng vui quá mà quên chân còn lành. Nếu chân nặng thêm thì em đừng mơ cắm trại."
"Em sẽ chăm chỉ tập phục hồi chức năng!" Cậu hứa chắc nịch, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo Khương Bảo Lê, sợ cô đổi ý.
Chiều hôm đó, Thẩm Dục Lâu lái xe đưa Khương Bảo Lê đến dàn nhạc.
Khương Bảo Lê ngoài cửa sổ, suy nghĩ lâu, thẳng thắn hỏi: "Anh thật lòng xem Gia Thanh... là em trai ? Không vì cảm thấy , bất kỳ mục đích khác chứ?"
Thẩm Dục Lâu gác khuỷu tay mép cửa sổ xe, mắt thẳng phía : "Bé Lê, đừng xem như một cỗ máy vô cảm. Bây giờ Gia Thanh chỉ là một đứa trẻ, dù lớn lên..."
Anh ngừng một chút, tiếp: "Anh cũng nghĩ nó thể gây nguy hiểm gì cho , tại hại nó?"
"Em là con trai kẻ thù của ."
Mê Truyện Dịch
"Những gì cần thanh toán, thanh toán xong ." Thẩm Dục Lâu ngắt lời cô: "Anh hận Gia Thanh. Và khi bố nhập viện, đời , cũng chỉ còn Gia Thanh và Thẩm Chân Chân là cùng huyết thống với ."
Nhắc đến Thẩm Chân Chân, giọng lạnh hẳn : "Thẩm Chân Chân từng bắt nạt em nên thể thích cô . Gia Thanh luôn với em, sẽ coi nó như nhà."
Anh vô cùng chân thành, chút giả dối.
Khương Bảo Lê lý do, cũng nghi ngờ tính chân thật của lời đó.
Thẩm Dục Lâu cũng giống cô, từ nhỏ khao khát một gia đình, một sự gắn kết tình .
"Bé Lê, em thể đối xử với như nữa, nhưng hy vọng chúng thể em bình thường. Thế hệ đều còn, Thẩm Đình Sơn xuất huyết não cũng chẳng nhớ gì nữa. Giờ đây, nhà họ Thẩm chỉ còn mấy chúng , bên ngoài đầy rẫy sói rình mồi, chúng nên giúp đỡ , chứ trở thành kẻ thù."
Những lời thực sự chạm nơi mềm yếu nhất trong lòng Khương Bảo Lê.
Cô hẳn là hận Thẩm Dục Lâu, mà là oán trách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-253.html.]
Trách vì chà đạp lên tấm chân tình của cô, vì ... thích cô.
suy cho cùng, chính Thẩm Dục Lâu kéo cô bé tội nghiệp ngày đó khỏi vũng bùn, cho cô một mái nhà.
Khương Bảo Lê đồng ý với những lời của Thẩm Dục Lâu, cuối cùng cũng chịu gọi một tiếng " trai" như .
...
Trong văn phòng của Đàm Thị, Đàm Ngự Sơn cầm tờ kết quả giám định ADN, bàn tay khẽ run rẩy.
Phòng ai khác, A Huy bên cạnh, dám thở mạnh.
Đã nhiều năm , từng thấy Đàm Ngự Sơn xúc động đến thế.
Người đàn ông quyết đoán sát phạt, già dặn, lạnh lùng thương trường, giờ đây hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.
Ông luôn là khí thế áp đảo, từng tỏ yếu thế ai.
"Ngay từ đầu thấy con bé, , cảm nhận ..." Đàm Ngự Sơn gắng kiểm soát giọng run rẩy: "Con bé là con gái của và A Dao, ngờ… con bé thật sự còn sống..."
"Lúc đó, chính mắt thấy con bé ném xuống biển, ... thể..."
Ông nhắm mắt , im lặng vài giây, như đang cố kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Một lúc , ông khẽ, nhưng nụ chất đầy vẻ thê lương:
"Cả đời gây ít tội ác, trời cao cướp A Dao và con gái , bắt sống cô độc đến già. Không ngờ đến cái tuổi gần đất xa trời, trời cao trả con gái về cho !"
A Huy bao giờ thấy ông mất bình tĩnh như , vội vàng an ủi: "Chắc chắn là chị Dao ở trời cao linh thiêng phù hộ, nỡ để ngài sống cô đơn đến già. Ngài Đàm, ngài đừng quá xúc động."
"Đi sắp xếp ngay, tăng cường đầu tư xây dựng trường học hy vọng ở vùng sâu vùng xa, tích đức cho con gái . Đừng để sự tàn nhẫn của ... tổn thương con bé."