“Ừ.”
Ừ???
Khương Bảo Lê còn tưởng ít cũng sẽ khách sáo một chút chứ!
Không bầu khí mập mờ đang nâng cấp , chẳng thương hoa tiếc ngọc gì hết thế?
Thôi bỏ ...
Anh khác, là Tư Độ, từng cho ch.ó đuổi c.ắ.n cô ngay đầu gặp mặt.
Không thể kỳ vọng quá nhiều.
Sau khi rửa mặt xong, Khương Bảo Lê thoải mái sofa, nhắn tin cho cô bạn Trần Gia, kể những phút giây kinh hoàng chẳng khác gì phim Hollywood .
Tư Độ thương, vết thương thể chạm nước. Một loay hoay trong nhà tắm một lúc, dùng một tay đủ thứ, xem khá bất tiện.
Khương Bảo Lê cứ thu hút sự chú ý, bụng hỏi:
“Có cần em giúp ?”
“Không cần.”
Không cần thì thôi.
Khương Bảo Lê bĩu môi, tiếp tục nghịch điện thoại.
bao lâu, một tiếng gọi trầm thấp vang lên trong phòng tắm:
“Lê.”
“Hả?” Cô lập tức quăng điện thoại sang một bên, chờ tiếp.
Thế nhưng, Tư Độ lên tiếng nữa.
Im re.
Khương Bảo Lê còn đang đợi mở miệng nhờ cô giúp mà!
Cô đợi mãi, cứ kiêu ngạo mà chẳng năng gì, khiến cô ngứa ngáy trong lòng.
Cô thở dài một , tới cửa phòng tắm, dạy dỗ :
“Muốn giúp thì chứ. Em quản gia hầu của , đoán nghĩ gì .”
“Hơn nữa, chỉ , mà còn cho tử tế, dễ một chút, như mới sẵn lòng đối xử với .”
Thật là, mấy chuyện cơ bản thế cũng để cô dạy. Dạy xong , ai cô gái nào hời.
Nghĩ thôi thấy lời .
Một lát , Tư Độ quả nhiên chịu mềm mỏng :
“Lê, giúp lau lưng chút.”
“Được ?”
Giọng điệu của khiến Khương Bảo Lê cảm nhận sự đổi nơi .
Thì là dịu dàng…
Chỉ là chịu mà thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-176.html.]
Trái tim cô mềm mại, Khương Bảo Lê đẩy cửa phòng tắm.
Tư Độ lưng về phía cô, gần như là mặc gì, ngoài cánh tay đang quấn bằng băng gạc.
Như …
Thật sự chứ?
Khương Bảo Lê lập tức mặt , khuôn mặt đỏ ửng, cô nghĩ đủ thứ lung tung trong đầu.
Tư Độ đưa khăn tắm cho cô, cô, nhẹ giọng trêu chọc:
“Lúc nào em cũng là chủ động, cứ tưởng em ngại đấy.”
“Em… em là con gái mà!”
“Chẳng chút nào.”
“Vậy là do mù thôi.”
Anh bật .
Đây đầu tiên cô thấy , nhưng những , nụ của luôn khiến sởn gai ốc.
Lần thì khác, , cũng ấm áp.
“Làm phiền em , Lê.”
“Anh gọi em như , em nhớ tới lúc say rượu hôm đó.”
“Sao?”
Xem thực sự chẳng nhớ gì.
“Hôm đó, khác ngày thường.” Khương Bảo Lê dùng bông tắm tạo bọt, nhẹ nhàng lau dọc sống lưng rắn chắc của : “Anh ngoan, lời.”
Tư Độ chợt nhớ , đây một giúp việc từng : Trước năm sáu tuổi, là một đứa trẻ ngoan ngoãn và lời.
Anh quấy , phá phách, là một đứa bé nhu cầu thấp, thậm chí cần dỗ ngủ mới chịu ngủ.
Dì từng , cả đời dì từng chăm đứa trẻ nào ngoan như thế.
Rồi dì còn khẳng định chắc nịch: Mai , đứa trẻ nhất định sẽ trở thành một dịu dàng, lương thiện.
Thế nhưng, phận luôn ngược với mong đợi của con .
Tư Độ đầu hỏi cô, giọng khàn khàn:
“Em thích như hơn ?”
“Cũng tàm tạm thôi.” Cô gần như cần suy nghĩ mà : “Dù , em cũng quen với dáng vẻ hung dữ của bây giờ .”
Tư Độ im lặng lâu, mới nghẹn thốt một câu:
“Sau sẽ cố gắng kiểm soát tính khí của . đảm bảo nhất định sẽ , nhưng… sẽ cố gắng.”
Bàn tay của Khương Bảo Lê khựng .
Đây giống lời một như sẽ , nhưng… đây quả thực là một câu chạm đến trái tim cô.
“Vậy em cũng đảm bảo… ờ.” Khương Bảo Lê nghĩ lâu: “Hình như em chẳng gì để đảm bảo cả. Em cảm thấy em vốn tuyệt vời, đời chắc chẳng tìm cô bạn gái nào như em nữa , đúng ?”
Mê Truyện Dịch