“Ai sợ chứ, tớ hề sợ!”
“Vậy rốt cuộc thi ?”
Thẩm Gia Thanh chắc chắn, sang Khương Bảo Lê và Tư Độ.
Chưa kịp họ trả lời, của Tôn Thao Thịnh bước , nhẹ nhàng và duyên dáng : “Không , cứ để bọn trẻ chơi thoải mái. Nếu các cháu rành về âm nhạc thì chỉ giúp Thịnh Thịnh của nhà ghi điểm cao thôi, sẽ để Gia Thanh thua quá t.h.ả.m .”
Câu thì dịu dàng, nhưng “mùi xanh” thì nồng nặc.
Thẩm Gia Thanh tức đến mức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Khương Bảo Lê.
“Không .” Khương Bảo Lê ghé sát tai nhỏ: “Anh Tư Độ cũng chơi piano.”
“Thật á?” Mắt Thẩm Gia Thanh sáng rực.
lúc , Tư Độ rút lui: “ rành âm nhạc, chơi.”
“Này! Gặp lúc mà …”
“Em cũng rành về âm nhạc.” Anh liếc Khương Bảo Lê: “Sao, sợ thua bà ?”
Khương Bảo Lê Tôn. Bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, đang trò chuyện với giáo viên chơi piano.
Giáo viên rõ ràng nhận bà là một nghệ sĩ piano nổi tiếng trong nước, rôm rả đầy kính trọng.
Khương Bảo Lê do dự. Cô chỉ học vì sở thích, còn thì là dân chuyên nghiệp.
Tư Độ ghé sát tai cô, thì thầm: “Trên thế giới , nghệ sĩ piano thì nhiều vô kể, nhưng khả năng cảm âm tuyệt đối thì chỉ đếm đầu ngón tay. Hãy tự tin lên.”
Khương Bảo Lê ngạc nhiên : “Anh… ?”
“Em từng học piano mà vẫn thể dùng đàn của chơi giai điệu, tuy thành thạo, nhưng nếu mà gọi là thiên phú, thì gọi cái gì là thiên phú nữa.”
Thật Khương Bảo Lê luôn tự tin về năng khiếu âm nhạc của , nhưng cô từng học bài bản nên nghĩ bằng những học nhạc từ nhỏ.
Cho đến lúc , Tư Độ với cô:
“Người học nhạc thì nhiều, thiên tài khả năng cảm âm tuyệt đối thì hiếm.”
, âm nhạc vốn là vùng an của cô.
Sợ cái gì chứ!
Mê Truyện Dịch
Khương Bảo Lê lấy bình tĩnh, với Tôn: “Vậy thì bắt đầu .”
Mẹ Tôn dĩ nhiên là lấy thể diện cho con trai trong trò chơi .
Giáo viên đàn piano công bố luật chơi:
“Cô sẽ chơi một đoạn nhạc, hai em đoán xem đó là bài gì. Ai đoán đều thể trả lời, cô sẽ chấm điểm dựa phần thể hiện của hai em.”
Nói xong, cô chơi vài nhịp đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bay-tinh-doc-chiem/chuong-130.html.]
Những bài đầu đều dễ, trẻ con cũng đoán :
“Khúc biến tấu ngôi nhỏ.”
“Đom đóm.”
Sau mỗi trả lời, cả hai liếc đầy phục.
Tiếp theo, giáo viên chơi vài bài đồng d.a.o thiếu nhi khác.
Cả hai đều trả lời đúng.
Phụ thấy bọn nhỏ so kè , cũng ai lên tiếng can thiệp.
Giáo viên hài lòng với biểu hiện của họ, : “Hai em , giờ cô sẽ nâng độ khó lên nhé!”
Vừa dứt lời, giai điệu đổi hẳn, là nhạc cổ điển.
Hai đứa nhỏ rõ ràng , sang cầu cứu lớn.
“Bản Sonata bi thương của Beethoven.” Cả Tôn và Khương Bảo Lê đồng thanh trả lời.
Khương Bảo Lê còn bổ sung: “Chương nhạc thứ hai.”
Mẹ Tôn bất ngờ cô, ngờ cô cũng .
đây là những bản nhạc khá nổi tiếng.
Bà hy vọng giáo viên sẽ chơi những bản hiếm gặp hơn để thể “trổ tài”!
Sau đó, giáo viên đổi mấy bản nhạc khác, Khương Bảo Lê đều trả lời đúng.
Giọng của Tôn chút gấp gáp, bà nhíu mày với giáo viên: “Thế thì dễ quá, phí thời gian thật.”
Giáo viên , bèn chơi một đoạn nhạc mới khó hơn.
… vẫn khó Khương Bảo Lê.
Về mặt âm nhạc, cô gần như trí nhớ thính giác tuyệt đối.
“Khúc tự sự chim hồng tước của Parker.”
Mẹ Tôn trả lời chậm hơn Khương Bảo Lê hai giây.
Giáo viên hài lòng gật đầu, tiếp tục chơi những bản nhạc cổ điển ít như “Khúc giao hưởng đàn organ”, cả hai đều thể trả lời.
Sắc mặt Tôn ngày càng khó coi.
Chỉ nhạc đoán tên bài hát, dường như… thể phân thắng bại.
Quan trọng là, cô bé nhiều bài đến thế!
Mà còn đoán chính xác nữa chứ!